Kỉ luật của siêu việt Tập 4 - Osho

pdf 234 trang phuongnguyen 1650
Bạn đang xem 20 trang mẫu của tài liệu "Kỉ luật của siêu việt Tập 4 - Osho", để tải tài liệu gốc về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên

Tài liệu đính kèm:

  • pdfki_luat_cua_sieu_viet_tap_4_osho.pdf

Nội dung text: Kỉ luật của siêu việt Tập 4 - Osho

  1. | OSHO OSHO Kỉ luật của The Discipline of Transcendence siêu việt Vol. 4 Tập 4 Discourses on the 42 Sutras of Budddha Bài nói về 42 lời kinh của Phật OSHO INTERNATIONAL FOUNDATION HÀ NỘI 3/2010 |
  2. | Mục lục Chương 1 Đạo tám làn 1 Chương 2 Thầy người giầu, thầy người nghèo 45 Chương 3 Nhớ tới chỗ giữa 41 Chương 4 Buông bỏ cành 119 Chương 5 Kỉ luật của siêu việt 81 Chương 6 Cứ đi tiếp 203 Chương 7 Mười nền đất của Đạo 243 Chương 8 Biến mất của nhà ảo thuật 285 Chương 9 Điều cần cho cuộc hành trình 329 Chương 10 Người mang lí trí 373 Chương 11 Nhặt đá trên bãi biển cuộc sống 413 Về Osho 455 |
  3. | Phật Gautama không nghiêng về trừu tượng hoá, triết lí hay siêu hình. Ông ấy rất thực tiễn, thực tế, không viển vông. Ông ấy rất khoa học. Cách tiếp cận Chương 1 của ông ấy không phải là cách tiếp cận của nhà tư tưởng; cách tiếp cận của ông ấy mang tính tồn tại. Khi ông ấy đạt tới và trở thành vị phật, tương truyền rằng Đạo tám làn Thần của các Thần, Brahma, đã tới ông ấy và hỏi ông ấy, "Ai là nhân chứng cho ông? Ông tuyên bố rằng ông đã trở thành phật, nhưng ai là nhân chứng cho ông?" Phật cười to, chạm đất bằng hai tay và nói, "Đất này, đất cứng này là nhân chứng của ta." Ông ấy rất trần tục; ông ấy đã làm cho đất thành nhân chứng của mình. Ông ấy có thể đã nói như vậy về trời, nhưng không; ông ấy có thể đã nói về mặt trời hay mặt trăng, nhưng không. Ông ấy đã chạm đất và nói, "Đất cứng này là nhân chứng của ta." Toàn thể Phật nói: cách tiếp cận của ông ấy giống như thế đấy. Những người theo đạo giống như các chiến binh Trước khi chúng ta đi vào trong những lời kinh tranh đấu đơn độc với vô số kẻ thù. Họ tất cả có này, cần phải hiểu các bước cơ sở của ông ấy. thể ra ngoài công sự với áo giáp đầy đủ; nhưng Đạo của Phật có tên là 'Bát chính đạo' - con trong số họ có một số người nhát gan, một số đường tám làn. Ông ấy đã chia nó thành tám phần. người nửa vời và trốn chạy rút lui, và một số bị Nhưng phân chia đó là tuỳ tiện, chỉ là tiện dụng; Đạo giết trong cuộc ẩu đả và một số về nhà thắng lợi. là một. Nó thực sự không bị phân chia, nó được phân Này các sư, nếu các ông muốn đạt tới chứng ngộ, chia để cho bạn có thể hiểu nó dễ dàng. Và đây là các ông phải bước đi vững chắc theo cách của chính điều nền tảng: nếu bạn có thể hiểu tám bước mình, với tấm lòng cương quyết, với lòng dũng này hay tám phân chia này của Đạo, Đạo sẽ mở ra cảm, và phải bạo dạn trong bất kì môi trường nào ngay trước bạn. Bạn đang đứng trên nó đấy, nhưng có thể xảy tới cho các ông, và phá huỷ mọi ảnh không nhận biết thôi; tâm trí bạn đang vẩn vơ ở đâu hưởng tai ác mà các ông có thể bắt gặp; với điều đó. Đạo đang ở ngay trước bạn. Cho nên cố gắng hiểu như vậy các công sẽ đạt tới đích. tám bước này sâu sắc nhất có thể được đi. Thứ nhất là: chính kiến (nhìn đúng). | 1 31/03/2010 - 1/ 1 2
  4. | Và tất cả tám bước này đều liên quan tới tính khoẻ mạnh. Không có tiếng ồn, mọi thứ đều trong hài chính, tính đúng - chính kiến, chính ý, chính ngữ, hoà. Khi cá nhân trong hoà nhịp với vũ trụ, cái chính chính hạnh, chính nghề nghiệp, chính tinh tiến, chính tồn tại, mạnh khoẻ tồn tại. Khi bạn rơi ra ngoài sự hoà niệm, và cái thứ tám, cái tối thượng, chính định. Từ nhịp thế thì nhiều cái tà phát sinh - không có giới hạn 'chính' phải được hiểu trước hết bởi vì từ tiếng Phạn cho chúng, chúng là vô hạn. Và bạn có thể bịa ra samyak có ý nghĩa, hàm chứa với nghĩa nhiều tới mức nhiều cái tà mới. nó không thể nào được dịch nổi. 'Right-Chính' là từ Nhân loại đã bịa ra nhiều bệnh tật mới mà trước việc dịch rất nghèo nàn cho nó bởi nhiều nguyên đây chưa phổ biến. Trong kinh sách ngày xưa, kinh nhân. sách ayurvedic, nhiều bệnh không được nhắc tới. Mọi Thứ nhất, từ 'chính' lập tức cho ý tưởng cứ dường người nghĩ chúng không được nhắc tới bởi vì như nó đối lại cái tà. samyak không bao giờ cho ý ayurveda đã không đủ khoa học, cho nên họ không tưởng đó; samyak không đối lại tà. Chính của Phật thể chẩn đoán được các bệnh đó. Điều đó không không chống lại tà, bởi vì Phật nói, 'Tà có nhiều, đúng; ayurveda đã trở thành khoa học hoàn hảo. chính có một - cho nên làm sao chính có thể đối lại tà Nhưng các bệnh đó đã không có trong sự tồn tại, cho được?" Mạnh khoẻ có một thôi, bệnh tật có nhiều. nên làm sao bạn có thể chẩn đoán được cái không tồn Không có nhiều mạnh khoẻ như có nhiều bệnh tật tại? Chúng là phi tồn tại. Đã có vài bệnh tồn tại chỉ đâu, cho nên mạnh khoẻ không thể đối lại bệnh tật cho người giầu, người rất giầu. Chúng được gọi là được - bằng không thì sẽ có nhiều mạnh khoẻ thế. Ai bệnh hoàng gia. Bệnh lao đã được gọi là bệnh 'hoàng đó đang bị lao - TB và thế rồi người đó trở nên mạnh gia'. Nó không phải là bệnh thường. Bây giờ toàn thế khoẻ, ai đó bị ung thư và người đó trở nên mạnh giới đã trở thành hoàng gia rồi; bây giờ toàn thế giới khoẻ, và ai đó bị cảm cúm rồi người đó trở nên mạnh đang chịu bệnh giầu, của sự giầu có. Nhàn rỗi đã làm khoẻ. Ba mạnh khoẻ này không phải là ba mạnh khoẻ. cho nhiều thứ thành sẵn có, nhiều bệnh mới thành sẵn Bệnh tật khác nhau, nhưng mạnh khoẻ là một, và một có. không thể nào đối lại nhiều. Ung thư là bệnh rất mới. Nó mới chỉ tồn tại khi Đích xác cùng điều đó là đúng với chính và tà. tâm trí rất lo nghĩ, khi lo âu trở thành giống như vết Chính có một thôi. Tà có hàng triệu; bạn có thể cứ bịa thương. Và quanh vết thương tinh tế đó trong tâm lí ra những cái tà. Chính thì không thể bịa ra được; nó phát sinh bệnh tật trong thân thể tương ứng với nó. không phụ thuộc vào bạn. Chính là trạng thái của việc Đó chính là ung thư là gì: Đó là lí do tại sao ung thư bạn đang trong hoà nhịp với cái toàn thể. Đó là nghĩa lại dường như không thể chữa khỏi. Không có cách của mạnh khoẻ nữa: khi bạn đang hoà nhịp với cái nào chữa được nó từ phía thân thể. Nó có thể được toàn thể thì bạn mạnh khoẻ. Âm nhạc tuôn chảy giữa chữa chỉ từ phía tâm trí bởi vì về căn bản nó phát sinh bạn và cái toàn thể, không có cản trở. Bạn cảm thấy ở đó. | 3 31/03/2010 - 1/ 2 4
  5. | Mỗi thời đại lại có bệnh tật riêng của nó, mỗi thời Bạn đã bao giờ thấy đứa bé mới sinh ra xấu không? đại đều có chứng tật riêng của nó, và mỗi thời đại đều Điều đó không xảy ra. Mọi đứa trẻ mới sinh đều đẹp, tạo ra tội lỗi riêng của nó. Nhưng đức hạnh là vô thời nhưng tất cả người lớn lại không đẹp. Cho nên cái gì đại, vô thời gian. Tính thượng đế chẳng có liên quan đó ở đâu đó phải đã đi sai - bởi vì mọi đứa trẻ mới gì tới bất kì thời đại nào, thời kì nào. Nó không mang sinh đều đẹp. Chúng có duyên dáng, thanh thoát vô tính lịch sử, nó mang tính tồn tại. cùng mà chẳng liên quan gì tới thực tế nào, bởi vì Phật nói: Chính là cái không phải do ông tạo ra. chúng không có thời gian để thực hành bất kì cái gì. Nó đã có đó rồi. Nếu ông đi xa khỏi nó thì ông là tà, Chúng tới thế giới này mà không có diễn tập nào. nếu ông lại gần nó thì ông là chính. Ông càng tới gần, Chúng chỉ có đó; hạnh phúc thế, im lặng thế, hài hoà ông càng chính hơn. Một ngày nào đó, khi ông đích thế. Duyên dáng thế bao quanh chúng - cứ dường như xác ở nhà, ông là chính hoàn hảo. Samyak (chính) và toàn thể sự tồn tại đang bảo vệ chúng. Thế rồi, dần samadhi (định) cả hai có cùng một gốc sam. Samyak dần, chúng học cách thức của con người và trở thành là bước đi tới samadhi. Nếu ông không hiểu samyak, tà. Thế thì xấu xí xuất hiện. Thế thì những đôi mắt ông sẽ không có khả năng hiểu samadhi. đẹp trở thành khủng khiếp; thế thì khuôn mặt đẹp có thể trở thành mang tính tội phạm; thế thì thân thể đẹp Cho nên bẩy bước chung cuộc đưa tới bước cuối có thể mất đi mọi duyên dáng. Thế thì thông minh cùng. 'Samadhi' nghĩa là: bây giờ mọi thứ đã rơi vào đẹp Mọi đứa trẻ sinh ra đều thông minh; đó là cách hoà nhịp với sự tồn tại. Không thiếu sót nào tồn tại; mọi sự đang thế. Đứa trẻ thông minh có thể trở thành âm nhạc hoàn toàn hoàn hảo. Nhưng không có từ hay ngu xuẩn, tầm thường. Đây là thành tựu của con hơn trong tiếng Anh so với từ 'chính', cho nên bạn người. phải hiểu nó. 'Chính' theo nghĩa phật giáo của thuật ngữ này nghĩa là: được cân bằng, được định tâm, Cái tà là thành tựu của con người, cái chính là được tiếp đất, hài hoà, yên bình - tất cả những điều thiêng liêng. Bạn không làm cái gì vì nó cả. Bạn chỉ này. Nhưng điều cơ bản vẫn có thể được hiểu cho dù phải dừng tất cả mọi thứ bạn đã từng làm để tạo ra cái không có thuật ngữ đồng nghĩa trong tiếng Anh để tà. Và khi có cái chính, bạn không cảm thấy mình là dịch nó. chính. Đó là lí do tại sao, tôi nhắc lại: Nó không đối lại cái tà. Khi bạn đang trong cái chính bạn đơn giản Nhưng nhớ, nó chẳng liên quan gì tới tà cả. Tà là tự nhiên. Bạn không có cảm giác gì về tính chính cả. bịa đặt của con người, chính là thiêng liêng. Chính Bạn không có cảm giác nào rằng bạn là thánh nhân vĩ không phải là cái gì đó bạn phải làm - bạn được sinh đại. Nếu bạn có cảm giác đó thế thì bạn vẫn còn tà ở ra đã chính rồi. Tà là cái gì đó bạn phải làm; bạn đã đâu đó - bởi vì cái không là một nốt chói tai. Nó không được sinh ra mà tà. Mọi đứa trẻ đều được sinh không cho phép âm nhạc tuôn chảy. ra trong hài hoà. Đó là lí do tại sao trẻ con lại đẹp thế. | 5 31/03/2010 - 1/ 3 6
  6. | 'Chính' nghĩa là được cân bằng, không căng cứng, thế thì bạn giống như khối băng. Chết. Khép thẳng, định tâm; bạn không là người lạ trong sự tồn kín. Thế thì bạn có biên giới. tại. Đây là nghĩa của 'chính': bạn ở nhà. Sự tồn tại này Khi bạn bắt đầu tan chảy, và bạn bắt đầu cảm là gia đình bạn. Bạn không phải là người xa lạ. Ở thấy, "Sự tồn tại có đó, và mình chỉ là một phần phương Tây, và ở phương Đông nữa, tâm trí hiện đại thôi" và bạn thảnh thơi, và có buông bỏ; bạn biến liên tục nói và nghĩ về điều xa lạ, rằng con người đã mất. Thế thì bạn là chính. Khi bạn không có thì bạn là trở thành người ngoài, rằng con người đã trở thành chính. người lạ, rằng chúng ta dường như chỉ giống như điều ngẫu nhiên trên trái đất. Các nhà hiện sinh có từ đúng Tám bước này chỉ là những chỉ báo, dần dần, về cho nó: họ nói chúng ta đã bị tống xuống đây. Tống cách đi tới dũng cảm vô cùng đó, dũng cảm tối sao? Bị gạt bỏ! Bị đuổi đi! Bị trừng phạt! Và sự tồn thượng đó nơi bạn lấy bước nhảy lượng tử và bạn đơn tại này đang chống lại chúng ta. Và bạn có thể chứng giản biến mất. Khi cái ngã biến mất, Cái Ta Vũ Trụ minh được điều đó: biết bao nhiêu bệnh tật - cái chết phát sinh. có đó; biết bao nhiêu thất vọng, thất bại. Mọi người cứ nói con người đề nghị và Thượng đế quyết định. Điều đầu tiên là chính kiến, nhìn đúng. Cho nên tất nhiên con người mang định mệnh, mang định mệnh từ chính lúc ban đầu, là được sinh ra Phật nói: Nhìn vào mọi sự mà không có ý kiến với ham muốn lớn lao và không có khả năng nào cho nào, bằng không ông chẳng bao giờ nhìn vào thực tại bất kì sự hoàn thành nào. Làm sao sự tồn tại này có cả. Nhìn vào mọi thứ mà không có triết lí nào, không thể là nhà của bạn được? Nó không thể là gia đình của có định kiến nào, không có giáo điều, tín điều, kinh bạn. sách nào. Nhìn đi. Nhìn vào mọi sự như chúng đang đấy. Mang tính sự kiện; đừng tạo ra hư cấu. Nếu bạn Cái chính là khi bạn bắt đầu cảm thấy rằng bạn ở đang tìm cái gì đó với định kiến, bạn sẽ tìm thấy nó - nhà. Không cái gì xa lạ, không cái gì lạ cả. đó là rắc rối đấy. Nếu bạn đã đầy đức tin thì bạn sẽ Phật nói: Nếu ông có, ông là tà - bởi vì bất kì khi thấy nó bởi vì tâm trí mang tính sáng tạo, tưởng nào bạn có, bạn đều tách rời khỏi sự tồn tại. Khi bạn tượng, có khả năng tự thôi miên tới mức bất kì cái gì không có thì bạn là chính. Nghe điều ngược đời này; nó tin nó đều có thể tạo ra. Phật nói: đi tới thực tại mà đó là một trong những ngược đời tuyệt vời nhất. Phật không có đức tin nào. Đức tin là rào chắn. nói: Khi ông có, ông là tà. Sự hiện hữu của bạn là tà. Bạn phải đã quan sát điều đó. Chính sự tách bạch, cái 'tôi đây', tạo ra rào chắn. Thế thì bạn không tan chảy, thế thì bạn trở thành đông Nếu bạn được sinh ra là người Hindu - điều đó nghĩa là nếu bạn được huấn luyện từ thời thơ ấu bởi | 7 31/03/2010 - 1/ 4 8
  7. | những người Hindu - điều đó nghĩa là bạn là nạn nhân thật. Nhưng rồi đêm hôm sau bạn lại mơ, và trong của Hindu giáo. Và cùng điều đó áp dụng cho người giấc mơ nó lại dường như thật. Mô ha mét giáo và Ki tô giáo, người Do Thái, người Khả năng mơ sống nhờ vào niềm tin. Nếu bạn có Jaina, người cộng sản: toàn thể nhân loại là nạn nhân niềm tin mạnh mẽ thế thì khả năng mơ gắn với niềm của trường phái này nọ, của định kiến này nọ, của đức tin này, đổ năng lượng của nó vào niềm tin này, làm tin này nọ. Nếu bạn được sinh ra là người Hindu, đã cho niềm tin này thành thực tại, và bạn bắt đầu có linh được huấn luyện theo những giáo điều nào đó, và bạn ảnh. Phật không ủng hộ linh ảnh nào cả - bởi vì ông bắt đầu thiền, bạn sẽ bắt đầu thấy linh ảnh của ấy nói: "Cái đang đó không cần linh ảnh nào. Điều Krishna, Rama - điều đó tuỳ vào điều bạn đã được cần thiết đơn giản là sự sáng tỏ để thấy." Tâm trí bạn dạy, người đã được áp đặt và khắc ghi vào tâm trí bạn không cần có giấc mơ nào, giấc mơ lớn lao về các - nhưng Christ sẽ không bao giờ tới với bạn. Christ tới thánh nhân vĩ đại, cõi trời và địa ngục; đây tất cả đều với người Ki tô giáo, Phật tới với Phật tử, Mahavira là sáng tạo của bạn. tới với người Jaina. Với người Jaina, Mohammed không bao giờ có thể tới; điều đó là không thể được. Chính kiến là: không có định kiến nào, không có Ngay cả quan niệm về ý tưởng này cũng là không thể niềm tin nào, không có ý kiến về bất kì cái gì. Khó được. Ngay cả trong mơ, Mohammed cũng sẽ không đấy con đường của Phật là gian nan; ông ấy yêu cầu tới cho người Jaina. Điều gì xảy ra? Nhưng Phật, quá nhiều. Điều đó gần như là kì công siêu nhân. Mahaviras, Christs, có thực sự tới không? hay đức tin Nhưng điều đó là có thể - và đó là cách duy nhất riêng của bạn đang tạo ra họ? Đức tin riêng của bạn hướng tới chân lí. đang tạo ra họ đấy. Nếu bạn có ý kiến nào đó bạn sẽ áp đặt ý kiến của Với người cộng sản thì chẳng ai tới cả. Đức tin mình lên chân lí. Bạn vẫn làm điều đó hàng ngày đấy của người đó là ở chỗ tất cả các tôn giáo đều vô thôi. Nếu bạn tới tôi với ý kiến rằng người này là tốt, nghĩa, một loại thuốc phiện cho mọi người, một chất bạn sẽ bị thuyết phục rằng người này là tốt thật; nếu độc nguy hiểm cần loại bỏ nhanh nhất có thể được - bạn đến với ý kiến rằng người này là xấu, bạn sẽ bị thế thì chẳng ai tới cả. Điều đó tuỳ thuộc vào bạn. thuyết phục rằng người này là xấu thật. Niềm tin của Nếu bạn có niềm tin, chính niềm tin đó trở thành giấc bạn bao giờ cũng tìm ra cái mà nó muốn tìm. Niềm tin mơ; và nếu bạn lại là người rất, rất nhạy cảm, cảm rất mang tính chọn lọc. Tôi đã nghe nhận, thì giấc mơ đó có thể trông còn thực hơn là thực tại. Thực tế, điều này xảy ra mọi ngày, ngay cả trong những người không tôn giáo. Bạn mơ trong đêm và Đứa bé được đem ra toà lần nữa bị buộc tội đánh khi bạn mơ thì mơ có vẻ thực thế. Bạn đã mơ cả đời cắp nắp trục bánh xe ô tô. Quan toà quyết định gọi bố mình và mọi sáng bạn đều xoá bỏ nó như thứ không nó tới: "Trông đây," quan toà nói. “Con ông đã ra toà | 9 31/03/2010 - 1/ 5 10
  8. | nhiều lần vì bị buộc tội ăn cắp, và tôi phát mệt khi thấy nó ở đây." Bây giờ, với người này anh chàng đó là người bạn "Tôi không trách ông đâu, thưa quan toà," người vĩ đại nhất của nhân loại, với người kia đó là cái chai bố nói. "Và tôi cũng phát mệt khi thấy nó ở đây như mà người đó đang mang. ông." "A," Mullevy nói. "Và nhìn vào kích cỡ của thằng "Thế thì sao ông không dạy nó cách hành động? cha đang mang nó!" Chỉ cho nó con đường chính và nó sẽ không tới đây Điều đó tuỳ thuộc vào cách bạn nhìn mọi sự. Bạn nữa." có thể nhìn vào cùng một thứ, và bạn có thể không "Tôi đã chỉ cho nó con đường chính rồi đấy chứ," thấy cùng một thứ. Nếu bạn nghe tôi trong tin cậy, người bố nói, "nhưng nó lại dường như không có tài bạn nghe kiểu khác. Nếu bạn nghe tôi mà không tin, năng nào để học. Nó bao giờ cũng bị bắt!" bạn nghe tôi kiểu khác. Nếu bạn nghe như một đệ tử, bạn nghe kiểu khác. Nếu bạn nghe chỉ như người ngoài, khách thăm - chỉ nhân tiện thôi, bạn đã tới Bây giờ, chính đạo là khác cho quan toà và cho cùng người bạn - bạn nghe kiểu khác. Điều tôi đang người bố. Bản thân người bố là kẻ cắp. Ông ta cũng nói vẫn thế, nhưng cách bạn diễn giải nó sẽ tuỳ thuộc muốn đứa con học 'chính đạo' để cho nó không bao vào bạn. Nghe đúng sẽ là ở chỗ bạn nghe như không giờ bị bắt lần nữa. Nhưng chính đạo của ông ta là ai cả: không chống đối không ủng hộ, không có định chính đạo của ông ta. kiến - chỉ là việc nghe. Nếu bạn có thể thấy mọi sự mà không có ý tưởng gì trong tâm trí, thế thì Phật nói đó là chính kiến. Với kì nghỉ, Mullevy quyết định đi tới Thuỵ Sĩ để hoàn thành giấc mơ cả đời và trèo lên núi Matterhorn. Chính kiến không cần quan niệm hoá. Đó là lí do Anh ta thuê một người hướng dẫn, và ngay khi họ sắp tại sao Phật lại nói: Đừng hỏi ta câu hỏi lí thuyết nào. lên tới đỉnh thì họ bị tuyết lở dập xuống. Ông ấy không nói gì về Thượng đế cả - không phải vì Thượng đế không có. Ông ấy không nói gì về điều đó Ba giờ sau Thánh Bernard đào xới tới họ, một bởi vì việc tạo ra lí thuyết là vô dụng. Ông ấy cố gắng chai rượu vang được buộc dưới cằm ông ta. mở mắt bạn ra với điều đó. Ông ấy nói: Để biết chân "Hoan hô!" người hướng dẫn kêu lên. "Người bạn lí bạn cần đôi mắt - cũng như bạn không thể nào dạy tốt nhất của con người tới rồi." được người mù ánh sáng giống cái gì, dù bạn có cố gắng tới đâu. Bạn không thể dạy người mù bất kì cái "A," Mullevy nói. "Và nhìn vào kích cỡ của thằng gì về ánh sáng được. Tất nhiên, bạn có thể dạy bao cha đang mang nó!" nhiêu tuỳ ý và người đó có thể học tất cả những thông | 11 31/03/2010 - 1/ 6 12
  9. | tin bạn đã chuyển giao cho người đó, nhưng dầu vậy ánh sáng không tồn tại. Cho nên phỏng có ích gì? Nếu thì trong thực tế, người đó vẫn không có khả năng ánh sáng mà không tồn tại, chẳng cần mắt đó làm gì. quan niệm nổi ánh sáng là gì. Người đó không thể Mắt chỉ là hư cấu." quan niệm được. Ông ta sẽ nói, "Các ông tất cả đều mù, nhưng các Chuyện xảy ra: ông đang mơ về cái gì đó không tồn tại." Họ mang người đó tới Phật, và Phật nói, "Đừng Một người mù được đưa tới Phật. Ông ấy vừa đi đem người đó tới ta. Ta biết một thầy thuốc - bởi vì qua làng này, và mọi người trong làng đều mệt mỏi vì người đó không cần thuyết phục, người đó cần cái người mù này bởi vì anh ta là người rất logic và rất nhìn về ánh sáng. Người đó cần mắt. Người đó cần trị triết lí. Anh ta nhiều biện luận tới mức anh ta thường liệu, người đó không cần lí thuyết về nó. Nhưng ta hay chứng minh rằng ánh sáng không tồn tại. Anh ta biết một thầy thuốc." sẽ nói, "Ông cứ đem nó lại đây, tôi sẽ sờ vào nó"; hay Phật có một thầy thuốc giỏi, rất có học. Thầy "Ông cứ đem nó tới đi để tôi có thể nếm nó"; hay thuốc này được một nhà vua phái tới cho ông ấy, để "Ông đem nó tới đi, ít nhất để tôi ngửi nó"; hay "Ông chăm sóc thân thể Phật. Người mù này đã được đưa đem nó tới đi và đánh nó như cái trống để cho tôi có tới thầy thuốc đó. Ông ta điều trị cho người này, và thể nghe thấy nó." trong vòng sáu tháng người này đã có thể nhìn được. Tất nhiên, bạn không thể đánh ánh sáng như cái Vào lúc đó Phật đã đi sang thị trấn khác. Người trống được, và bạn không thể nếm được nó, và bạn này chạy và nhảy múa; anh ta cực lạc. Anh quì xuống không thể ngửi được nó, và bạn không thể sờ được dưới chân Phật và anh ta nói, "Thầy đã thuyết phục nó. được tôi." Người mù này sẽ cười, cười đắc thắng, và anh ta Phật nói, "Đừng nói điều vô nghĩa. Ta đã chẳng sẽ nói, "Các ông ngu lắm! Các ông đang cố gắng làm gì cả. Mắt ông đã thuyết phục ông, và không có chứng minh cái gì đó cho tôi mà nó lại không có. Tôi cách khác." có bốn giác quan. Chứng minh nó đi! Tôi sẵn sàng Phật thường nói: ta không phải là triết gia, ta là đây, tôi cởi mở." thầy chữa. Ta muốn chữa trị mắt bên trong của các Họ không thể chứng minh được điều đó, cho nên ông, và bước đầu tiên là nhìn đúng - chính kiến. người mù này bắt đầu cho rằng họ chỉ đang cố gắng 'Chính kiến' thực sự nghĩa là: một tâm trí không có lừa mình về ánh sáng này: "Toàn thể trò này chỉ là lừa quan điểm. Nếu bạn có quan điểm nào đó, đó là quan dối, giả dối. Thực tế, họ muốn chứng minh rằng mình điểm tà. Nếu bạn không có quan điểm nào, thế thì bạn mù. Họ đang sỉ nhục mình. Mình đâu có mù, bởi vì đơn giản cởi mở, sáng tỏ. Thế thì cửa sổ của bạn hoàn | 13 31/03/2010 - 1/ 7 14
  10. | toàn mở, bạn không có cản trở nào; bất kì cái gì sẵn đang đấy. Và Thượng đế là cái đang đấy. Để biết thực có bạn đều có khả năng thấy. Phật không bao giờ nói tế bạn không cần có bất kì quan điểm nào. Thực tế, điều gì về cái bạn sẽ thấy; ông ấy chỉ nói về cách chữa nếu bạn thực sự muốn biết cái thực, bạn phải vứt bỏ trị chứng mù của bạn, cách thoát ra khỏi chứng mù các quan điểm. Đó là từ bỏ đầu tiên Phật dạy: Vứt bỏ của bạn. mọi quan điểm, và chính kiến sẽ nảy sinh. Mọi quan điểm đều là tà. Hindu giáo, Ki tô giáo, Phật giáo: mọi quan điểm đều là quan điểm tà. Con trai của Mulla Nasruddin, đang học khoa học chính trị, hỏi bố nó, "Bố ơi, kẻ phản bội trong chính Người không có quan điểm, người không có ý trị là gì?" kiến, người không một ý nghĩ níu bám vào, người chỉ là tấm gương, mới phản chiếu thực tại. "Bất kì người nào rời bỏ đảng của mình," Mulla nói, "và đi sang phía bên kia, đều là kẻ phản bội." "Rồi, thế nói gì về người rời bỏ đảng của họ để đi Người đàn bà nghe nhà truyền giáo nói qua các theo đảng của bố?" cậu thanh niên hỏi. lời răn, và sau mọi lời răn bà ta lại tham gia cùng các thính giả khác mà kêu lên, "Amen!" "Người đó là người cải đạo con ạ," Nasruddin nói, "một người cải đạo thực sự." Khi ông ta nói tới lời răn: Các ngươi không được phạm tội ngoại tình, bà ta nói, "Bây giờ ông ấy bắt đầu xen vào đây." Bây giờ, khi ai đó chuyển từ đảng này sang đảng khác thì người đó là kẻ phản bội, và khi ai đó gia nhập đảng của bạn từ các đảng khác thì anh ta là người cải Cái gì đó vẫn có vẻ tuyệt đối đúng chừng nào nó đạo. Khi người Hindu trở thành người Ki tô giáo, với vẫn còn khớp với bạn - cứ dường như bạn là tiêu người Hindu anh ta là kẻ phản bội, với người Ki tô chuẩn của chân lí. Khoảnh khắc nó không khớp với giáo anh ta là người cải đạo; và khi người Ki tô giáo bạn thì nó sai. Đây là cách tiếp cận sai, và nếu bạn giữ trở thành người Hindu, họ đón chào anh ta: hiểu biết cách tiếp cận này, bạn sẽ không bao giờ đạt tới cái của anh ta trở lại, anh ta đã nhận ra chân lí là gì. thực. Nếu cái gì đó không khớp với bạn, thế thì đừng Nhưng với người Ki tô giáo, anh ta là kẻ phản bội. vội vàng mà quyết định vấn đề - rằng nó phải sai bởi vì nó không khớp với bạn. Nó không cần phải khớp Nếu bạn sống với các quan điểm bạn không thể với bạn. Thượng đế không có nghĩa vụ gì phải khớp thấy được chân lí của bất kì cái gì. Quan điểm của bạn với bạn. Thực tại không có nghĩa vụ gì phải khớp với bao giờ cũng tới như rào chắn. Nó cản trở, nó bóp bạn. Nếu nó không khớp với bạn, thế thì con người méo, nó không cho phép bạn thấy mọi vật như nó | 15 31/03/2010 - 1/ 8 16
  11. | của hiểu biết đúng sẽ tự thay đổi mình chứ không phủ bạn thành công, nhớ lấy, một cách ngẫu nhiên bạn nhận thực tại. phải đã cùng với Ngài rồi. Mọi thành công đơn giản Cho nên bất kì khi nào điều đó gây tổn thương, ngụ ý điều này: rằng một cách vô tình bạn phải đã bất kì khi nào thực tại gây tổn thương, và bất kì khi bước đi cùng Ngài, và đó là lí do tại sao bạn đã thành nào bạn cảm thấy rằng bạn không khớp, thì chính bạn công. Thất bại ngụ ý rằng một cách vô tình bạn phải mới là người không khớp chứ không phải là thực tại. đã bước đi ngược với Ngài. Thất bại là chỉ dẫn, thành Và người không có quan điểm nào sẽ không bao giờ công là chỉ dẫn. thấy rằng có xung đột gì giữa mình và thực tại. Người Người đã học được điều này bỏ đi mọi ý định của đó bao giờ cũng sẽ khớp với thực tại và thực tại sẽ mình. Người đó không có ham muốn riêng tư. Người khớp với người đó - cũng hệt như găng tay khớp với đó nói đích xác điều Jesus đã nói trên cây thánh giá: bàn tay. Đây là chính kiến. Vương quốc của ngài tới, ý chí của ngài sẽ được thực hiện. Người đó buông xuôi. Phật không có khái niệm về Thượng đế. Cách tiếp cận của ông ấy còn khoa học Bước thứ hai là: chính ý. hơn cách tiếp cận của Jesus. Jesus mang tính thơ ca Chúng ta sống hướng theo kết quả, chúng ta sống hơn. Thượng đế là thơ ca, thơ ca hay. Phật không phải hướng theo mục đích, chúng ta sống với ý định, với là nhà thơ, ông ấy mang tính rất toán học. Ông ấy nói: ham muốn: "Mọi sự phải như thế này, thế thì mình sẽ Không có nhu cầu nói về Thượng đế. Duy nhất một hạnh phúc. Nếu chúng không giống thế này thế thì điều có thể được hiểu: bạn vứt bỏ ý định. Khi bạn mình sẽ bất hạnh." Đó là lí do tại sao họ thất vọng thế. không có ý định nào, bạn có chính ý. Và bạn phải nhớ Phật nói: Thất vọng của ông tới từ ý định của ông. Ý nghịch lí này trong tất cả tám bước. định của bạn dường như đi ngược lại thực tại; thế thì 'Chính ý' nghĩa là không có ý định nào về phần bạn thất vọng. bạn. Thế thì vũ trụ tuôn chảy qua bạn. Thế thì vũ trụ Vứt bỏ ý định, vứt bỏ ham muốn đi, và chỉ đi từ cứ hoàn thành ý định của nó qua bạn. Bạn trở thành khoảnh khắc nọ sang khoảnh khắc kia với thực tại, dù phương tiện. nó dẫn tới đâu. Trở thành mẩu gỗ trôi giạt; chỉ nổi với dòng chảy và bạn sẽ không bao giờ bị thất vọng. Thất vọng tới bất kì khi nào có xung đột giữa bạn và thực "Cầu xin ngài," con người nhỏ bé cầu nguyện, tế. Và nhớ, thực tại sẽ thắng; bạn không thể thắng "ngài biết con. Con bao giờ cũng cầu nguyện ngài và đươc thực tại. Không ai có thể thắng được Thượng đế; vậy mà con lại chẳng được cái gì ngoài vận rủi, khổ, điều đó là không thể được, điều đó không xảy ra. Bạn ốm đau và thất vọng trong cả đời con. Và xin ngài có thể thắng chỉ cùng với Ngài thôi. Bất kì khi nào nhìn kẻ hàng thịt bên cạnh. Hắn ta chưa bao giờ cầu nguyện trong đời, thế mà hắn chẳng có gì khác hơn | 17 31/03/2010 - 1/ 9 18
  12. | phát đạt, mạnh khoẻ và vui vẻ. Làm sao một người tin kì cái gì. Nếu đó là đêm tối, thế thì bạn phải đang cần tưởng như con lại cứ luôn trong rắc rối còn hắn ta thì tới đêm tối đấy. bao giờ cũng làm ngon lành thế?" Một nhà huyền môn Sufi hay nói trong lời cầu Bỗng nhiên một tiếng nói ầm ầm vang tới tai anh nguyện hàng ngày của mình, "Xin cảm ơn ngài, Chúa ta, "Bởi vì anh hàng thịt không luôn làm ta khó chịu, Trời - ngài bao giờ cũng cho con bất kì cái gì được đó là lí do tại sao!" cần tới." Đệ tử của ông ấy rất bực mình bởi điều này, bởi vì họ đã thấy ông ấy nhiều lần như thế khi nghèo khó, đói khát, chẳng nơi nghỉ lại trong đêm. Và dầu Bây giờ, lời cầu nguyện của bạn có thể là 'điều vậy, ông ấy vẫn cầu nguyện Thượng đế năm lần một làm khó chịu'. Lời cầu nguyện của bạn là gì? - lời cầu ngày, và ông ấy sẽ nói, "Cảm ơn ngài. Con biết ơn nguyện của bạn là ý định của bạn, là ham muốn mà làm sao - bất kì điều gì con cần ngài bao giờ cũng cho bạn muốn được đáp ứng. Lời cầu nguyện của bạn là con." gì? - lời cầu nguyện của bạn bao giờ cũng đi ngược lại Thượng đế. Và nhìn vào cái ngớ ngẩn của nó: bạn Một hôm điều đó thành quá thể. Trong ba ngày họ đang cầu nguyện Thượng đế, và lời cầu nguyện về cơ đã đói; không ai cúng dường thức ăn cho họ. Trong ba bản đi ngược lại Thượng đế - bởi vì nếu nó không đi ngày họ đã ngủ dưới gốc cây, ngoài thị trấn. Và thị ngược lại Thượng đế thế thì phỏng có ích gì mà cầu trấn này rất đối kháng với họ và sẵn sàng giết chết họ. nguyện. Bạn ốm: nếu bạn tin cậy vào Thượng đế điều Và buổi sáng ngày thứ tư nhà huyền môn này lại cầu đó nghĩa là bạn biết rằng Thượng đế muốn bạn ốm. nguyện và ông ấy nói, "Cảm ơn ngài. Bất kì điều gì Đây là cách bạn đang thế vào lúc này, đây chính là ý con cần ngài bao giờ cũng cho con." chí của Thượng đế. Bạn chấp nhận nó. Thế thì lời cầu Một đệ tử không thể nào kìm được mình. Anh ta nguyện của bạn là lòng biết ơn duy nhất. Bạn không nói, "Thôi mọi điều vô nghĩa này đi! Phải có giới hạn cầu xin điều gì cả, bạn đơn giản cảm ơn Ngài: "Cảm cho mọi thứ chứ. Thầy đang cám ơn Thượng đế vì cái ơn ngài vì đã làm cho con ốm. Cảm ơn ngài, bởi vì gì nào? Trong ba ngày chúng ta đã bị đói, khát, không con biết điều đó phải là cần thiết. Con có thể không chỗ trú ngụ. Đêm lạnh và chúng ta bị rét cứng người hiểu, nhưng con biết ngài cho con bất kì cái gì được còn thầy lại cảm ơn! Vì cái gì! Ngài đã cho thầy cái cần tới, bất kì khi nào điều đó được cần tới." Bạn gì!" không đi tới đền chùa hay nhà thờ hay thánh đường Nhà huyền môn cười và nói, "Trong ba ngày này và hỏi xin giúp đỡ. Nếu bạn hỏi, bạn đang đi ngược ta cần bị đói, cần ở mà không có chỗ trú ngụ nào. Đó lại Thượng đế đấy. Điều đã xảy ra không thể xảy ra là một phần của sự trưởng thành của ta. Ba ngày này ngược lại với ý chí của cái toàn thể được, dù nó là bất đã làm cho ta cực kì tốt lành, chúng đã là ân huệ lớn | 19 31/03/2010 - 1/ 10 20
  13. | lao. Đó là điều được cần tới, và ngài bao giờ cũng cho người đó có thể đáp ứng, và người đó có thể đáp ứng bất kì cái gì được cần tới." một cách toàn bộ, bởi vì người đó không có ý định Trong thực tế, bất kì cái gì Ngài cho đều là bất kì riêng của mình. Người đó có thể đơn giản nói, cái gì được cần tới. "Vâng," và người đó có thể nói điều đó một cách toàn bộ. Người đó sẽ không giữ lại điều gì cả. Cái có của Nhưng khi bạn cầu nguyện, lời cầu nguyện của người đó sẽ không phải là cái có ngần ngại. Nó sẽ bạn bao giờ cũng 'làm khó chịu'. Bạn phàn nàn, bạn giống như đoá hoa nở ra, toả hương thơm của nó càu nhàu, cáu kỉnh. Bạn đang nói, "Chẳng cái gì đúng cho sự tồn tại. cả, mọi thứ đều sai. Xin đưa nó vào chỗ đúng đi! Bằng không thì con sẽ bắt đầu không tin ngài nữa; Con người của chính ý thì sống cuộc sống không bằng không thì con sẽ trở thành kẻ vô thần đấy. Nếu có căng thẳng nào. Nhìn vào từ 'ý định - intension'; nó ngài có, thì làm những điều này đi. Nếu ngài không được tạo ra từ căng thẳng. Mọi ý định đều sẽ tạo ra có, thế thì con kết thúc đây, con không định cầu căng thẳng. Từ này được tạo nên từ hai từ, 'in', và nguyện thêm nữa đâu." 'tension'. Khi thực tại bên trong của bạn mà căng thẳng, nó là trong căng thẳng. Khi thực tại bên trong Lời cầu nguyện của bạn có phải là một loại hối lộ của bạn được thảnh thơi và không có căng thẳng - bạn không đấy? Bạn thờ phụng Ngài chỉ để thuyết phục không định đi đâu cả, bạn không săn đuổi cái gì cả, Ngài hoàn thành các ham muốn của bạn sao? Phật bạn không đi theo cái gì cả, bạn chỉ ở đây và bây giờ, nói: Người tôn giáo thực không có quan điểm của được thảnh thơi - trạng thái của không căng thẳng hay riêng mình - và đó là quan điểm đúng của người đó. không ý định đó chính là điều Phật gọi là chính ý. Bởi Người đó không sống cuộc sống riêng tư, người đó vì thế thì bỗng nhiên vũ trụ bắt đầu tuôn chảy qua không sống cuộc sống tách rời. Người đó đi cùng vũ bạn. Bạn trở thành giống như cây trúc hổng. Bạn trở trụ, người đó là một với vũ trụ. Người đó không có thành cây sáo. mục đích tách rời, không có định mệnh tách rời. Định mệnh của cái toàn thể là định mệnh của người đó. Thế thì người đó trở thành linh thiêng. Bước thứ ba là chính ngữ. Người không có ý định tất nhiên sống từ khoảnh Phật nói: Chỉ nói cái đang đó. Đừng bao giờ đi khắc sang khoảnh khắc. Người đó không thể phóng vào trong hư cấu. Chỉ nói cái đúng và thực. Chỉ nói chiếu vào tương lai. Với bất kì cái gì được cần tới cái bạn đã kinh nghiệm. Đừng bao giờ nói về kinh trong khoảnh khắc này, người đó đều đáp ứng tương nghiệm của người khác. Nếu bạn còn chưa biết ứng. Người đó mang tính tự phát và người đó mang Thượng đế, xin đừng nói gì về Thượng đế cả - bởi vì tính đáp ứng. Khi tôi dùng từ 'đáp ứng' tôi dùng nghĩa bất kì điều gì bạn nói đều sẽ là sai lệch, sẽ là báng bổ, nguyên thuỷ của nó. Người đó có khả năng đáp ứng; sẽ là tội lỗi. Bởi vì bất kì điều gì bạn nói cũng đều sẽ | 21 31/03/2010 - 1/ 11 22
  14. | sai. Nếu bạn đã biết tới Thượng đế, chỉ thế nói; bằng Gosal cười. Ông ấy nói, "Không là gì nhé! Tôi không thì đừng. Thế giới này sẽ đẹp hơn, ít lẫn lộn biết có bẩy trăm địa ngục và bẩy trăm cõi trời." hơn, nếu câu châm ngôn của Phật mà được nghe theo: Bây giờ, bạn có thể cứ chơi tiếp; không có chấm chính ngữ. Ông ấy nói: chỉ nói cái bạn đã kinh dứt cho nó, và không có nhu cầu để chứng minh nó. nghiệm, cái được dựa vào kinh nghiệm của bạn, được Nhân danh tôn giáo hư cấu có thể tiếp tục. Đủ mọi thứ bắt rễ trong kinh nghiệm của bạn. Đừng bao giờ nói ngu xuẩn có thể được nói nhân danh tôn giáo. Không cái gì khác. có cách nào đánh giá xem liệu chúng là đúng hay Nghĩ về điều đó đi biết bao nhiêu điều chúng ta không. Không có cách nào làm cho chúng hợp thức cứ nói mà chúng ta lại chưa bao giờ kinh nghiệm qua, hay không hợp thức; bạn không thể chứng minh được, điều chúng ta chẳng biết gì về nó cả. Chúng ta đã bạn không thể bác bỏ được. Đó là lí do tại sao đủ mọi nghe nói, chúng ta có thể đã đọc, nhưng điều đó loại vô nghĩa vẫn tiếp diễn. Có ba trăm tôn giáo trên không làm cho bạn có khả năng thốt ra được cái gì. trái đất và mọi tôn giáo đều có hư cấu riêng của nó. Nó tất cả đều được vay mượn, và cái được vay mượn Chúng tất cả đều hư cấu. Nếu chúng chỉ hư cấu thôi không bao giờ là chân lí cả. Chỉ nói cái đang đó. thì đã không có vấn đề gì. Nếu điều đó được hiểu, nếu Mang tính sự kiện, không hư cấu. bạn muốn tận hưởng hư cấu, thì bạn tận hưởng. Phật đã không tạo ra huyền môn nào. Phát biểu Bạn có biết rằng Krishnamurti đọc mãi tiểu thuyết của ông ấy đều trần trụi không có thơ ca hay hư cấu gì trinh thám không? Ông ấy chưa bao giờ đọc Gita, ông cả, không có trang trí. Ông ấy chưa bao giờ trang ấy chưa bao giờ đọc Koran, ông ấy chưa bao giờ đọc điểm cho phát biểu của mình; chúng trần trụi, chúng Kinh Thánh. Ông ấy cứ đọc tiểu thuyết trinh thám. không có trang phục nào. Ông ấy nói: Nếu ông bắt Chẳng ai đã hỏi ông ấy tại sao, và ông ấy chưa bao đầu chơi đùa với hư cấu, thì không có chấm dứt. Và giờ trả lời, nhưng tôi biết tại sao - bởi vì điều đó là nhiều tôn giáo trên thế giới có đến chín mươi chín như nhau cả thôi. Dù bạn đọc tiểu thuyết trinh thám, phần trăm là hư cấu. Người Hindu nói: có một địa hay bạn đọc Kinh Thánh hay Koran, cũng chẳng tạo ngục, một cõi trời. Người Jaina nói: có bẩy địa ngục ra khác biệt gì. Chúng là các tiểu thuyết trinh thám và bẩy cõi trời. Và có một thầy giáo, Gosal, vào thời tôn giáo, chúng là các tiểu thuyết trinh thám cám dỗ. của Mahavira. Ai đó hỏi ông ấy, "Ông nói gì vậy? Vì Bạn có thể ngạc nhiên rằng một người với phẩm chất người Hindu tin vào chỉ một cõi trời, một địa ngục. của Krishnamurti mà lại đọc tiểu thuyết trinh thám, Và các đệ tử của Mahavira nói rằng họ đã không đi đủ nhưng điều đó mang tính rất chỉ dẫn. Ông ấy đơn giản sâu, nhưng thầy của họ đã đi sâu hơn và ông ấy nói có nói rằng mọi thứ đều là hư cấu, và nếu bạn muốn đọc bẩy địa ngục và bẩy cõi trời." tiểu thuyết trinh thám thế thì sao lại không đọc tiểu thuyết trinh thám thế kỉ hai mươi? Sao lại phải đi | 23 31/03/2010 - 1/ 12 24
  15. | ngược lại và đọc những thứ cũ rích, nguyên thuỷ? Sao Những câu hỏi này là không liên quan, và Phật không đọc thứ mới, mô đen mới nhất? nói: Chỉ nói điều ông biết thôi, và chỉ nói điều có ích, Phật nói: Chính ngữ nghĩa là: không mang tính hư và chỉ nói điều có ích lợi. Đừng phù phiếm, đừng hư cấu, không mang tính bí truyền. Chỉ tuyệt đối chân cấu. Chân thành trong việc thốt ra lời của ông. thành và đích thực. Đã có nhiều lần khi các câu hỏi Chuyện xảy ra: được hỏi với Phật và ông ấy sẽ vẫn còn im lặng, ông ấy sẽ không trả lời. Ông ấy sẽ nói, "Điều này không cần cho sự trưởng thành tâm linh của các ông. Điều Nhà lãnh đạo chính trị địa phương được mời tới này là không cần thiết." Ai đó hỏi, "Ai đã tạo ra thế nói chuyện cho những người bị giam giữ trong bệnh giới này?" Và ông ấy sẽ nói, "Đừng hỏi - bởi vì nếu A viện tâm thần. Vị chính khách bắt đầu bài nói của tạo ra hay B tạo ra hay C tạo ra, điều đó có tạo nên mình và đã nói được quãng mười phút thì một anh khác biệt gì cho ông không? Hay nếu không ai đã tạo chàng ở đằng sau đứng dậy và kêu lên, "Ô, ông không ra nó và nó đã có đó mà chẳng có ai làm ra nó, tạo ra biết ông đang nói gì à! Thêm vào đó, ông lại nói quá nó, điều đó có tạo ra khác biệt gì không? Ông hỏi điều nhiều. Sao ông không im đi và ngồi xuống!" gì đó thực, mang tính kinh nghiệm đi. Ông hỏi điều gì "Tôi sẽ đợi một lúc cho tới khi nào các anh đuổi đó có thể có ích nào đó cho ông. Đừng hỏi các câu hỏi người kia ra," viên chính khách nói với người giám ngu xuẩn." thị. Bây giờ thấy đấy: ông ấy nói, "Những câu hỏi này "Đuổi anh ta ra sao?" viên giám thị hỏi. "Chắc - ngu xuẩn!" bởi vì câu trả lời sẽ không giúp ích gì chắn là không rồi! Anh chàng đáng thương đó đã ở cho bạn theo bất kì cách nào để trưởng thành. Và có đây tám năm và đây là lần đầu tiên anh ta nói ra điều những người cứ tranh đấu về những điều này. Ai đó gì đó có nghĩa đấy, thưa ông." nói Thượng đế đã tạo ra nó; ai đó nói trong sáu ngày; ai đó nói ngài vẫn đang tạo ra, sự sáng tạo vẫn tiếp tục, nó chưa bao giờ được kết thúc, dấu chấm hết vẫn Bạn đã bao giờ nghe diễn văn của chính trị gia còn chưa tới - và họ cứ tranh đấu và cãi lộn. Dường chưa? Họ cứ nói và nói - và chẳng nói lên một điều gì như họ muốn đánh nhau, cho nên bất kì cái cớ gì cũng cả. Đó chính là ngoại giao là gì đấy: cứ nói về mọi sự có tác dụng. Và đây lại là những cái cớ hay bởi vì mà chẳng nói cái gì cả, bằng không thì bạn sẽ bị nhận không có cách nào để chấm dứt chúng. Bạn có thể cứ ra. Cho nên, cứ vòng vo tam quốc, mọi người cứ thế tiếp diễn mãi và mãi và mãi, đến vô hạn. Thế rồi có mãi. Đến cuối bạn không thể có được kết luận gì; những người hỏi, "Ai đã tạo ra Thượng đế?" Bây giờ không có kết luận. Họ đơn giản chơi với từ ngữ. Từ họ cũng đang hỏi câu hỏi thẳng vào vấn đề. ngữ có sức quyến rũ riêng của chúng, và nếu bạn quan | 25 31/03/2010 - 1/ 13 26
  16. | sát bạn sẽ có khả năng thấy. Đôi khi bạn nói một từ, chỉ bằng việc nhìn vào khuôn mặt chồng là tôi có thể thế rồi từ đó dẫn tới từ khác - từ có sức quyến rũ riêng biết liệu ông ấy có đang nói dối hay không." của chúng - thế rồi bạn đi sang từ khác mà nó lại dẫn Tôi ngạc nhiên. Tôi nói, "Làm sao mà bà có thể bạn vào từ khác nữa, và chung cuộc bạn chấm dứt ở làm được điều đó?" đâu đó nơi bạn chưa bao giờ muốn tới. Từ có sức quyến rũ riêng của chúng, có ma thuật riêng của Bà ấy nói, "Nếu môi ông ấy mà chuyển động, ông chúng. Cứ hỏi các tiểu thuyết gia, nhà thơ mà xem; họ ấy nói dối đấy." biết về điều đó đấy. Các tiểu thuyết gia bắt đầu một câu chuyện, nhưng nó chẳng bao giờ chấm dứt theo ông ấy. Dần dần, các nhân vật bắt đầu khẳng định cá Mulla Nasruddin là một chính khách. Nếu môi tính riêng của họ. Dần dần, từ đan dệt lại theo cách ông ấy chuyển động thế là đủ! Thế thì ông ấy phải nào đó và đi vào các hướng nào đó. Tất cả các tiểu đang nói dối rồi. Ông ấy còn có thể làm cái gì khác thuyết gia lớn đều biết về điều đó và nói. "Nó là thế được? đấy - tức là chúng tôi bắt đầu cuốn tiểu thuyết nhưng Nhớ một điều: bạn phải cẩn thận về điều bạn nhận chúng tôi chẳng bao giờ chấm dứt được nó. Nó chấm vào, và bạn phải cẩn thận về điều bạn đem ra. Chỉ thế dứt theo cách riêng của nó." thì bạn mới có thể có cuộc sống được định tâm. Mọi Bạn cứ thử viết một câu chuyện mà xem. Đầu tiên người đều bất cẩn: họ cứ tọng vào mình bất kì cái gì bạn lập kế hoạch trong đầu óc, bạn có bản kế hoạch họ tìm thấy. Bất kì cái gì! Họ cứ tọng vào - trong thân tổng thể trần trụi khi bạn mới bắt đầu. Khoảnh khắc thể, và trong tâm trí nữa. Cẩn thận vào. bạn bắt đầu, mọi sự bắt đầu xảy ra mà bạn chưa bao Nếu hàng xóm của bạn tới và bắt đầu buôn giờ chủ định vậy. Thế rồi bạn bị dẫn đi ngày một lạc chuyện, bạn nghe rất chăm chú. Nếu hàng xóm ném lối hơn, và cuốn tiểu thuyết hay câu chuyện chấm dứt rác rưởi nào đó sang vườn của bạn, bạn sẽ bắt đầu ở đâu đó mà bạn thậm chí chưa bao giờ mơ tới. Điều đánh nhau, nhưng nếu người đó ném rác rưởi nào đó gì xảy ra? Từ ngữ có ma thuật của riêng nó. Từ này vào đầu bạn, bạn hoan nghênh nhiệt liệt. Bạn không dẫn tới từ khác, và người ta cứ đi mãi đi mãi. thấy điều đó: một khi ai đó đã được phép vứt rác rưởi Phật nói: Lưu tâm. Đừng bị đưa đi lạc lối bởi từ vào đầu bạn, bạn sẽ làm gì với nó? Chẳng chóng thì ngữ. Nói điều ông thực sự muốn nói, đừng phù chầy nó sẽ đi qua mồm bạn và đi vào đầu ai đó khác. phiếm. Bạn không thể giữ nó ở bên trong được. Đó là lí do tại sao mọi người lại gặp khó khăn thế trong giữ bí mật. Bảo ai đó đừng nói cho bất kì ai khác bất kì điều gì, Mới đêm hôm nọ bà Mulla Nasruddin tới tôi. Bà và bạn có thể chắc chắn người đó sẽ nói. Bảo vợ bạn, ấy nói, "Thầy biết không? Tôi có thể đứng ở cửa và "Điều này rất bí mật em đừng nói cho ai nhé," và | 27 31/03/2010 - 1/ 14 28
  17. | bạn có thể chắc chắn rằng trong vòng hai mươi bốn mới, cái đẹp, cái sống động của cơn đói. Nhịn ăn một giờ cả thị trấn sẽ biết. Tất nhiên cô ấy cũng sẽ nói ngày và ngày hôm sau bạn sẽ có cơn đói tươi mới nảy cùng điều đó khi cô ấy kể câu chuyện này cho người sinh, và ngày hôm sau bạn sẽ có khẩu vị khác. Thức phục vụ: "Đừng nói điều này cho bất kì ai, nó là rất bí ăn có thể vẫn thế thôi, nhưng nó sẽ trở nên có hương mật." Và anh ta sẽ nói cùng điều đó cho vợ mình, và vị - bởi vì chính cơn đói làm cho nó thành có hương chuyện đó cứ tiếp diễn mãi. Trong vòng hai mươi bốn vị. giờ bạn sẽ thấy cả thị trấn đều biết về nó. Không có Và cùng điều đó xảy ra với từ ngữ. Giữ im lặng, cách nào tốt hơn để lan truyền một điều: cứ bảo mọi và thế rồi nói điều gì đó, và bạn sẽ thấy: điều gì đó ấy người, "Chớ nói điều đó cho ai cả." Chắc chắn đấy - có sức mạnh trong nó. Im lặng giống như nhịn ăn: nó họ sẽ phải nói điều đó. Bởi vì bất kì khi nào có bí mật đem cuộc sống vào trong lời của bạn. Và trong thế thì đều khó giữ được nó bên trong. Nó muốn đi ra giới này chỉ những người đã giữ cho mình ở trong im ngoài. lặng sâu sắc, mới có tầm quan trọng mênh mông, và Đừng cứ nhận bất kì điều gì vào, và đừng cứ ném lời của họ mang giá trị kéo dài vĩnh hằng. bất kì cái gì lên mọi người. Nếu bạn quá đầy những Phật đã im lặng trong nhiều tháng, Mahavira đã rác rưởi, đi ra bờ sông, đi vào rừng, và nói với cây im lặng trong mười hai năm. Bất kì khi nào Jesus cảm cối. Chẳng hại gì cả, bởi vì chúng không nghe. Bạn có thấy rằng ông ấy mệt mỏi, ông ấy đều đi vào rừng và thể nói, bạn có thể làm mình nhẹ gánh, bạn có thể ông ấy sẽ nói với các đệ tử của mình, "Bỏ ta đấy. Để nghỉ ngơi thư dãn rồi quay về. Nhưng đừng làm điều ta một mình." Ông ấy sẽ trong im lặng trong bốn đó cho con người - họ cũng đã quá nặng gánh rồi. mươi ngày, và thế rồi ông ấy sẽ quay lại. Và thế thì Phật nói: Chính ngữ nghĩa là lời nói rất chân lời của ông ấy có giá trị với họ: từng lời đều giống thành. như kim cương. Kinh Thánh nói: Lúc ban đầu là lời và thế rồi Nếu bạn thực sự muốn rằng lời của mình phải có mọi thứ đi vào. Phật nói: Nếu ông vứt bỏ lời, sẽ có giá trị, thế thì học im lặng. Giữ im lặng ngày một thực tại, cái bắt đầu. Nếu ông trở nên im lặng, thế thì nhiều; thế thì một ngày nào đó bạn sẽ biết chính ngữ bất kì điều gì ông nói đều sẽ có ý nghĩa. là gì. Bạn đã quan sát điều đó chưa? Nếu bạn nhịn ăn một ngày, ngày hôm sau cơn đói của bạn có niềm đam Bước thứ tư là: chính hạnh. mê khác cho nó. Nếu bạn nhịn ăn thế thì bạn có cơn đói tươi tắn nảy sinh trong mình. Nếu bạn cứ tọng vào Phật nói: đức hạnh tới từ bên ngoài không phải là mình hàng ngày, liên tục, và không bao giờ nhịn ăn, chính hạnh. Đức hạnh tới từ bên trong mới là chính bạn hoàn toàn quên mất ngôn ngữ của đói, cái tươi hạnh. | 29 31/03/2010 - 1/ 15 30
  18. | Mọi điều chúng ta nghĩ là đức hạnh thì không Lương tâm được xã hội tạo ra. Nếu bạn được sinh thực sự là đức hạnh đâu. Đó chỉ là điều được xã hội ra trong gia đình người Jaina thì bạn sẽ không ăn thịt, huấn luyện thôi. Bạn đã được dạy phải cư xử theo nhưng điều đó không có nghĩa là bạn không bạo hành. cách nào đó và bạn cư xử theo cách nào đó - nhưng Làm sao bạn có thể không bạo hành chỉ bởi việc hành vi đó là hành vi của kẻ nô lệ. Nó không phải là không ăn thịt? - bởi vì từ chính thời thơ ấu của mình hành vi của người tự do, nó không bắt nguồn từ tự do. bạn đã được dạy không ăn thịt và ăn thịt đã trở thành Và làm sao đức hạnh lại có thể bắt nguồn từ việc nô lệ buồn nôn. Người Jaina thậm chí không thể nhìn vào được? miếng thịt được: ngay cả nhìn miếng thịt người đó Phật nói: Đức hạnh là có thể chỉ khi ông tự do cũng bắt đầu cảm thấy buồn nôn, người đó bắt đầu toàn bộ, không ước định nào. Không phải là bạn phải cảm thấy nôn nao. làm điều gì đó, không phải là đó là nghĩa vụ của bạn, Khi tôi còn là đứa trẻ, trong gia đình tôi ngay cả không phải là bạn phải tuân theo qui tắc nào đó; cà chua cũng không được phép. Tôi đã hỏi mẹ tôi, nhưng mà bạn đã trở nên có ý thức, bạn đã trở nên "Sao cà chua lại không được phép?" Bà ấy nói, nhận biết. Và từ nhận biết đó bạn cư xử theo cách nào "Chúng trông giống thịt. Người ta cảm thấy nôn nao đó. Nhận biết là chính hạnh; vô nhận biết là tà hạnh. nếu người ta nhìn vào cà chua.' Bạn có thể chân thực. Bạn có thể không phải là Cà chua, cà chua đáng thương bạn không thể tên trộm, và bạn có thể không phải là người ngu bâu tìm được người hồn nhiên hơn cà chua đâu! quanh vợ người khác, và bạn có thể không phải là kẻ Nhưng tôi đã không nếm cà chua trong một thời lừa dối, nhưng nếu đấy chỉ là vì xã hội đã áp đặt gian dài hồi thơ ấu. Khi tôi tới kí túc xá, chỉ thế thì tôi những điều này lên bạn, thì bạn vẫn không phải là đức mới thu được dũng cảm để ăn cà chua. Và ngày đầu hạnh. Bạn có thể là công dân tốt nhưng đức hạnh lại tiên, khi tôi ăn chúng, tôi đã không thể nào ngủ nổi cả là điều lớn lao hơn: nó không rẻ thế. Bạn có thể là tốt đêm. Dạ dầy tôi sôi òng ọc, và tôi sợ là tôi đã phạm với xã hội; xã hội không muốn cái gì nhiều hơn thế. phải tội lỗi lớn. Đến sáng tôi nôn ra - chỉ là ước định. Nếu bạn không tạo ra rắc rối nào - thế là đủ; nếu bạn không tạo ra mối nguy hại nào - thế là đủ - bạn là Tiếng Pháp chỉ có một từ cho cả ý thức và lương công dân tốt. Nhưng là đức hạnh còn ngụ ý cái gì đó tâm. Điều đó là đúng; Phật sẽ đồng ý với điều đó. Nó nhiều hơn là công dân tốt. Nó ngụ ý người tốt; nó chỉ có một từ cho cả lương tâm và ý thức. Phật cũng chẳng liên quan gì tới xã hội cả. Nó có cái gì đó liên nói: ý thức của bạn nên là lương tâm bạn. Bạn nên quan tới tính toàn vẹn bên trong của bạn. nhận biết hơn. Bạn nên bắt đầu thấy nhiều điều như chúng đấy, và thế rồi phi bạo hành sẽ nảy sinh. Điều Phật nói: Trở nên có ý thức hơn. Sống qua ý thức ngu xuẩn là đi giết con vật chỉ vì thức ăn của bạn. hơn là sống qua lương tâm. Điều đó không phải là tội lỗi, nó là ngu xuẩn. Nó | 31 31/03/2010 - 1/ 16 32
  19. | chẳng liên quan gì tới tội lỗi cả. Bạn sẽ không bị ném giáo bình thường của bạn dựa trên sợ hãi và tham lam, vào ngọn lửa địa ngục đâu. chỉ toàn mẹo vặt về thưởng phạt. Cũng như bạn vẫn Tôi đã nghe làm với con cái mình, các tôn giáo đã làm với bạn: nếu bạn làm điều này thì bạn sẽ lên trời, nếu bạn làm điều này bạn sẽ xuống địa ngục - sợ hãi và tham lam. Một người giầu chết đi, một kẻ keo kiệt - ông ta Họ đang chơi đùa trên sợ và tham của con người, và phải đã là một marwari. Họ là những người Do Thái họ nói rằng người ta không nên sợ hãi, và người ta Ấn Độ. Ông ta chết. Ông ta bảo vợ mình, "Không cần không nên tham lam, và toàn thể cấu trúc của họ lại mặc quần áo gì cho tôi, bởi vì tôi biết nơi tôi sẽ đi. dựa trên cùng sợ hãi và tham lam. Tôi sẽ đi tới chỗ nóng nực đấy. Tôi đã phạm phải bao Phật nói: Không sợ và không tham. Nhìn vào mọi nhiêu là tội lỗi, cho nên tôi sẽ xuống địa ngục. Không sự, và từ nhận biết riêng của bạn tính đáp ứng nảy có nhu cầu quần áo, và quần áo thì đắt đỏ, mà giá cả sinh. Bạn bắt đầu cư xử một cách duyên dáng. Bạn đang lên mỗi ngày một cao hơn. Bà giữ lấy chúng. không làm những điều ngu xuẩn, có thế thôi. Chúng sẽ có ích cho con cái chúng ta." Thế là bà vợ đem thiêu ông ấy mà không có quần áo. Nếu bạn làm mọi sự từ sợ hãi, bạn sẽ không bao giờ có khả năng đức hạnh toàn bộ - bởi vì sâu bên Nhưng đêm hôm sau, vào giữa đêm ai đó gõ cửa. dưới, bên ngoài sợ, bạn sẽ biết Và ham muốn làm Thế là bà ấy ra mở cửa. Con ma chồng bà ấy đứng đó, điều đối lập, là cái đối lập, sẽ vẫn còn đó. và ông ta nói, "Đưa cho tôi bộ quần áo len!" Chuyện xảy ra: "Có chuyện gì với ông thế?" Ông ta nói, "Bây giờ những ngày xưa đó qua rồi. Họ có địa ngục với điều hoà nhiệt độ. Tôi rét run Trong một cuộc họp tôn giáo một quả phụ trẻ hấp người!" dẫn nghiêng người quá xa ngoài ban công và bị ngã. Nhưng bộ quần áo của cô ấy lại mắc vào ngọn đèn treo và giữ cô ấy lơ lửng trong không trung. Người Quên mọi thứ vô nghĩa đi - rằng trong địa ngục thuyết giáo, tất nhiên, lập tức để ý tới tình huống khó bạn sẽ khổ sở. Biết bao nhiêu chính khách có đó, biết khăn của người đàn bà này và kêu gọi toàn thể giáo bao nhiêu nhà khoa học có đó. Tự nhiên là họ sẽ sẽ đoàn, "Người đầu tiên nhìn lên đó bị nguy cơ trừng phải làm điều hoà không khí cho nó bây giờ. phạt mù mắt." Phật nói: Không phải bởi vì sợ hãi mà các ông Mulla Nasruddin, đang ở trong giáo đoàn, thì phải đức hạnh, mà bởi vì hiểu biết; và không phải bởi thầm vào tai người đứng bên cạnh mình, "Tôi nghĩ tôi vì tham lam mà các ông phải đức hạnh - bởi vì tôn sẽ liều với một mắt." | 33 31/03/2010 - 1/ 17 34
  20. | Một người khác đứng dậy và nói, "Tôi đã bắt đầu Đức hạnh bị áp đặt không thể mang tính toàn bộ; không có xu nào, thế nữa. Bây giờ tôi đáng giá mười người ta bao giờ cũng sẵn lòng liều với một mắt, ít triệu, nhưng khi tôi nghe lời của ông, thưa giáo sĩ, tôi nhất. Ai mà biết được? Điều đó có thể đúng, điều đó không là gì cả, tuyệt đối không gì cả." có thể không đúng Thế rồi người khác đứng dậy và nói, "Tôi làm Và cái gọi là người đạo đức bao giờ cũng sẽ cần việc cho cơ quan bưu điện. Tôi làm tám mươi đô la ngày nghỉ, bởi vì điều đó sẽ làm mệt mỏi. Nó dựa trên một tuần, nhưng khi tôi nghe lời của ông tôi chẳng là xung đột: một phần của con người bạn nói điều gì đó gì cả, hoàn toàn không là gì cả." Và nhà triệu phú thứ và đức hạnh nói điều gì đó khác. Bạn bị phân chia, nhất nói với người thứ hai, "Nhìn xem ai muốn là bạn bị chia chẻ. Bởi vì chia chẻ này mà toàn thể nhân không gì cả." loại có chút ít tinh thần phân liệt - một phần đi phương nam, một phần đi phương bắc. Và bạn bao Chỉ là nhân viên bưu điện thôi, mà cố gắng trở giờ cũng trong mơ hồ, và bạn bao giờ cũng lưỡng lự, thành không gì cả sao? Thế thì không gì cả cần rằng vẩn vơ - đi đâu? làm gì? Bản năng của bạn nói điều gì trước hết bạn phải trở thành triệu phú. Đó là lí do tại đó và ước định của bạn nói chính điều đối lập. Bạn có sao ở Ấn Độ, một nước tôn giáo thế, mà thậm chí thể ép buộc bất kì cái gì lên bản thân mình, nhưng không thời đại nào lại không có một người đơn giản thực tế, nó sẽ không bao giờ là một phần của bạn. đã từng tuyên bố là thiên thần giáng thế, một Người bản ngã có thể được xã hội gọi là khiêm tirthankara. Không, chưa đâu; điều đó chưa xảy ra đâu tốn, và người đó có thể cố gắng trở thành khiêm tốn. - bởi vì nếu bạn mà nghèo, bạn sẽ từ bỏ cái gì? Tất cả Nhưng người bản ngã là người bản ngã: bây giờ hai mươi bốn tirthankaras của người Jaina đều bắt khiêm tốn sẽ che giấu bản ngã. nguồn từ gia đình hoàng gia, con vua. Bản thân Phật Tôi đã nghe cũng bắt nguồn từ một gia đình hoàng gia; Rama, Krishna - mọi người đều bắt nguồn từ gia đình hoàng gia. Một giáo sĩ phát biểu với giáo đoàn của mình. Họ Tại sao? Tại sao Kabir lại không thế? Tại sao rất xúc động bởi buổi lễ và một người đứng dậy và Farid lại không thế? Tại sao Dadu lại không thế? nói, "Tôi là Joe Smith. Tôi tới mảnh đất này không Chẳng cái gì thiếu cả. Chỉ một điều đang bị bỏ lỡ: họ một xu. Bây giờ tôi đáng giá năm triệu, nhưng khi tôi không có gì để từ bỏ cả. Nhìn xem ai đang cố gắng là nghe lời của ông, tôi chẳng là gì cả." không gì cả! Trước hết bạn phải có đã; để từ bỏ bạn phải có nhiều, bạn cần nhiều; bạn phải có đã. Người đơn giản không thực sự là người khiêm tốn, duy nhất | 35 31/03/2010 - 1/ 18 36
  21. | người bản ngã mới là người khiêm tốn. Và thế thì nghiệp của mình, người ta không nên mang tính phá người đó cố gắng, qua khiêm tốn của mình, để nói huỷ. rằng mình là người khiêm tốn nhất trên thế giới. Nhưng cùng điều đó trong cách ăn mặc khác vẫn tiếp tục. Đức hạnh của bạn chưa bao giờ làm biến đổi bạn. Một doanh nhân thảo luận với người đồng bào. Cho nên Phật nói: Chính hạnh là từ bên trong, từ "Anh ta thường làm việc cho tôi," người thứ nhất nhận biết - không từ sợ hãi, không từ tham lam. nói. "Tôi sẽ không tin cậy anh ta với tiền của tôi. Anh ta sẽ nói dối, ăn cắp, lừa bịp; bất kì cái gì vì một đồng đô la." Bước thứ năm là: chính nghề nghiệp. "Làm sao ông biết anh ta rõ thế?" Phật nói: Cuộc sống nên đơn giản, không phức "Làm sao á?" người thứ nhất nói. "Tôi đã dạy cho tạp. Cuộc sống nên dựa trên nhu cầu, không dựa trên anh ta mọi thứ mà anh ta biết." ham muốn. Nhu cầu là hoàn toàn được: bạn cần thức ăn, bạn cần quần áo, bạn cần chỗ trú ngụ, bạn cần tình yêu, bạn cần quan hệ. Hoàn toàn tốt, chẳng có gì sai Người ta nên tỉnh táo hơn chút ít. Tiền không phải trong nó cả. Nhu cầu có thể được đáp ứng; ham muốn là tất cả, và người ta không nên phá huỷ cuộc sống về cơ bản là không thể đáp ứng được. Ham muốn tạo riêng của mình chỉ vào việc tích luỹ tiền bạc. Nghèo ra phức cảm. Chúng tạo ra phức cảm bởi vì chúng có thể cực kì hay. Nếu bạn chỉ sống theo nhu cầu của không bao giờ có thể được hoàn thành. Bạn cứ làm mình, nghèo có thể là mãn nguyện vô cùng. Thực tế, việc vất vả vì chúng, và chúng vẫn còn không được bạn sẽ không bao giờ tìm ra người giầu được mãn hoàn thành, và bạn vẫn còn trống rỗng. nguyện đâu. Đôi khi bạn có thể bắt gặp người ăn xin Điều thứ nhất về nghề nghiệp là: nó nên dựa trên với khuôn mặt mãn nguyện, nhưng chẳng bao giờ bắt nhu cầu, không dựa trên ham muốn. Thế thì một gặp nhà triệu phú như vậy. lượng rất nhỏ các thứ cũng là đủ. Bạn càng săn đuổi, bạn càng cảm thấy đường Thứ hai là: nó không nên mang tính bạo hành. chân trời ở xa xăm. Bạn càng chạy nhanh, bạn càng Bạn không nên làm cái gì đó chỉ bởi vì bạn có thể tới gần cái chết của mình hơn, nhưng chẳng bao giờ kiếm được tiền nào đó từ nó. Bạn có thể giết ai đó và tới sự hoàn thành nào cả. Cái bóng của cái chết, nỗi kiếm tiền nào đó, bạn có thể là đồ tể và bạn có thể lấy sợ cái chết, nỗi sợ rằng bạn lại sắp bỏ lỡ, phá huỷ đi đó làm nghề nghiệp của mình, nhưng điều đó là vô mọi sự mãn nguyện. nhân đạo và rất vô ý thức. Những cách tốt hơn là có thể. Người ta nên mang tính sáng tạo trong nghề | 37 31/03/2010 - 1/ 19 38
  22. | Bước thứ sáu là: chính tinh tiến. nói, mang tính quan sát. Nếu ông đang nghe, mang Phật nói: Đừng bao giờ căng thẳng và đừng bao tính quan sát. Nếu ông đang ăn, mang tính quan sát. giờ lười biếng. Người ta phải cân bằng giữa hai điều Đừng bao giờ cho phép bất kì hành động nào được này. Thế thì có chính tinh tiến; nỗ lực về cơ bản là vô thực hiện mà không có nhận biết, và thế thì không cái nỗ lực. gì khác được cần tới cả. Nhận biết này sẽ lan toả khắp cuộc sống của ông; nó sẽ là một thứ suốt hai mươi Bạn có thấy trẻ con chơi đùa không? Chúng chơi, bốn tiếng. Không có nhu cầu dành giờ riêng biệt cho nhưng không có nỗ lực, không có căng thẳng. Chúng thiền. Và Phật nói việc thiền đó không thể tách rời tận hưởng nó. Bạn có thấy hoạ sĩ vẽ, nhà thơ làm thơ, khỏi cuộc sống; nó phải lan toả và trộn lẫn với cuộc nhạc sĩ chơi nhạc cụ không? hay vũ công? Không có sống, nó phải là một với cuộc sống. nỗ lực. Nếu có nỗ lực thế thì vũ công không phải là vũ công thực. Thế thì vũ công chỉ đang cố gắng kiếm cái gì đó từ nó. Thế thì người đó đang hướng kết quả, Và bước thứ tám, bước cuối cùng là: chính định - hướng đích. Thế thì bản thân hoạt động, bản thân điệu khi bạn đã được hấp thu toàn bộ vào trung tâm của sự vũ, không phải là vui vẻ của người đó. tồn tại Khi Phật nói 'chính tinh tiến' điều đó ngụ ý: mọi Bẩy bước này sẽ đem bạn tới nó, nhưng dầu vậy thứ mà bạn làm nên là vui vẻ lên chính nó. Nó nên ông ấy nói: chính định. Điều đó nghĩa là có một khả mang giá trị bản chất. Nó nên mang tính chơi đùa. năng của tà định nữa chăng? Vâng, có một khả năng Và chính tâm là bước thứ bẩy. đấy. 'Lưu tâm' là từ của phật dành cho thiền. Với lưu Nếu bạn rơi vào trong vô thức, nếu bạn rơi vào tâm ông ấy ngụ ý: bạn bao giờ cũng nên vẫn còn tỉnh trong cơn mê, đó là tà định; nó không phải là chính. táo, quan sát. Bạn bao giờ cũng nên vẫn còn trong Định là phải đem bạn tới nhận biết toàn thể, tới nhận hiện tại. Không một điều nào nên được thực hiện biết hoàn hảo. Bạn phải không rơi vào cơn mê, bạn trong một loại trạng thái ngủ của tâm trí. Bạn không phải không trở thành vô ý thức. nên di chuyển như người mộng du, bạn nên di chuyển Người ta có thể trở nên vô ý thức. Người ta có thể với ý thức sắc bén. đi vào bên trong sâu tới mức người ta có thể quên mất Phật hay nói: Thậm chí tới hơi thở của mình cũng cái bên ngoài. Bây giờ nhìn xem - chúng ta thông không nên được phép đi vào và đi ra mà không có ý thường sống ở bên ngoài, chúng ta đã quên mất cái thức của ông. Ông ấy nói với các sư: Bao giờ cũng đi bên trong. Bên trong chúng ta là vô ý thức; bên ngoài vừa quan sát hơi thở đi vào, hơi thở đi ra. Nếu ông di có chút ít ý thức. Chúng ta chuyển ra ngoài, đi ra chuyển, quan sát việc chuyển động chân. Nếu ông ngoài. Thế rồi một ngày nào đó bạn lộn ngược lại, bạn | 39 31/03/2010 - 1/ 20 40
  23. | thay đổi toàn bộ quá trình: bạn bắt đầu quên cái bên có thể xảy tới cho các ông, và phá huỷ mọi ảnh ngoài và bạn bắt đầu trở nên nhận biết bên trong. Một hưởng tai ác mà các ông có thể bắt gặp; với điều khoảnh khắc tới khi bạn ở bên trong toàn bộ và bạn đã như vậy các công sẽ đạt tới đích. quên mất cái bên ngoài. Phật nói rằng đây là tà định. Vẫn cùng con người đó chỉ đứng theo tư thế lộn ngược. Tám bước này là công việc. Phật nói: Chính định là khi, cả trong và ngoài, Và Phật nói: Có nhiều kiểu người: vài người là kẻ ông đều nhận biết toàn bộ; không phải với cái giá của hèn nhát chưa bao giờ đi theo Đạo; vài người đi với bên ngoài. Trong hay ngoài, bạn đều nhận biết. Ánh giáp trụ đầy đủ nhưng quay lại khi họ bắt đầu cảm sáng tâm thức của bạn đang bùng cháy rực rỡ thế, nó thấy khó khăn nảy sinh; vài người đi nửa chừng con rót đầy bạn bằng ánh sáng, nó rót đầy bên ngoài bạn đường một cách nửa vời, rồi quay lại; vài người đi xa cũng bằng ánh sáng. Thực tế, trong chính định thì cái thêm chút ít nhưng lại bị giết. Bởi vì họ không bao bên trong và cái bên ngoài biến mất; chỉ có ánh sáng. giờ có thể huy động được năng lượng của mình, họ Chính định không phải là bên trong. Chính định là không bao giờ có thể trở nên được hoà nhập, họ có siêu việt lên trên cả bên trong và bên ngoài. Chính thể dễ dàng bị phá huỷ. Họ đã không đủ sẵn sàng để định là siêu việt lên nhị nguyên, lên sự phân chia. đi vào trận chiến - có thể ở bên ngoài họ có giáp trụ đầy đủ, có thể ở bên ngoài trông thì rất mạnh, nhưng Bây giờ đến lời kinh. Lời kinh này đơn giản nói bên trong lại hổng hoác, trống rỗng. Chỉ có rất ít cách một sannyasin nên là vậy. người mới đi vào trận chiến, thắng trận chiến, và quay về nhà. Phật nói: Việc quay về nhà đó là chính định, và bẩy bước Những người theo đạo giống như các chiến binh này trước samadhi là trận chiến, là Đạo. Đi chậm thôi, tranh đấu đơn độc với vô số kẻ thù. Họ tất cả có bằng không bạn có thể bị giết chết. thể ra ngoài công sự với áo giáp đầy đủ; nhưng Chẳng hạn: nếu một người mang đức hạnh giả mà trong số họ có một số người nhát gan, một số đi vào trận chiến thì người đó sẽ bị giết. Bạn phải người nửa vời và trốn chạy rút lui, và một số bị mang đức hạnh đích thực. 'Đức hạnh đích thực' nghĩa giết trong cuộc ẩu đả và một số về nhà thắng lợi. là bạn phải có đức hạnh từ bên trong. Những khuôn Này các sư, nếu các ông muốn đạt tới chứng ngộ, mặt giả kia được học từ bên ngoài sẽ không ích gì cả. các ông phải bước đi vững chắc theo cách của Bạn sẽ vẫn còn hổng hoác bên trong. Và bạn phải đi mình, với tấm lòng cương quyết, với lòng dũng từng bước một. Bạn không thể nhảy qua các bước, cảm, và phải bạo dạn trong bất kì môi trường nào | 41 31/03/2010 - 1/ 21 42
  24. | bằng không thì những lỗ hổng kia sẽ trở thành nguy một số về nhà thắng lợi. hiểm. Nếu bạn đã thực hành tất cả bẩy bước này bạn sẽ Đó là lí do tại sao tôi nói về tám bước này, con về nhà thắng lợi, bạn sẽ đạt tới samadhi. đường tám làn này. Lời kinh này có nghĩa chỉ nếu bạn hiểu tám bước này. 'Về nhà' nghĩa là samadhi - định. các ông phải bước đi vững chắc theo cách của Điều đó ngụ ý bạn đã đi tới chính trung tâm của sự mình, với tấm lòng cương quyết, với lòng dũng tồn tại. Để tôi đọc lại nó lần nữa. cảm, và phải bạo dạn trong bất kì môi trường nào có thể xảy tới cho các ông, và phá huỷ mọi ảnh Những người theo đạo giống như các chiến binh hưởng tai ác mà các ông có thể bắt gặp; với điều tranh đấu đơn độc với vô số kẻ thù. như vậy các công sẽ đạt tới đích. Kẻ thù có nhiều, và bạn lại một mình. Cho nên bạn phải hoàn toàn sẵn sàng, bằng không bạn sẽ bỏ lỡ mục đích này. Họ tất cả có thể ra ngoài công sự với áo giáp đầy đủ; nhưng trong số họ có một số người nhát gan Nếu bạn còn chưa sống chính kiến, chính ý, chính ngữ, thì bạn sẽ vẫn còn nhát gan. Bạn sẽ vẫn còn rất yếu đuối, yếu ớt. Bạn sẽ vẫn còn bất lực. và một số người nửa vời và trốn chạy rút lui Nếu bạn không thực hành chính hạnh và chính nghề nghiệp, điều này sẽ xảy ra: bạn sẽ đi nửa đường thôi. Bạn sẽ là người chạy trốn, người trốn thoát. và một số bị giết trong cuộc ẩu đả Một số đi toàn tâm nhưng bị giết. Nếu bạn không thực hành chính tinh tiến và chính tâm, điều này sẽ xảy ra. Nhưng chỉ có vài người | 43 31/03/2010 - 1/ 22 44
  25. | có cách khác để làm tan biến nó. Nhưng nó không bao giờ tạo ra vấn đề. Bạn đã bao giờ để ý chưa? - vấn đề Chương 2 chỉ là khi bạn nghĩ về nó. Nếu bạn nghĩ về tuổi già bạn trở nên sợ hãi, nhưng người già lại không run rẩy. Nếu bạn nghĩ về bệnh tật bạn trở nên sợ hãi, nhưng Thầy người giầu, khi bệnh tật đã xảy ra rồi, thì không có sợ hãi, không có vấn đề. Người ta chấp nhận nó như một sự kiện. thầy người nghèo Vấn đề thực bao giờ cũng mang tính tâm lí. Đau vật lí là một phần của cuộc sống. Khi bạn bắt đầu nghĩ về nó, nó không còn là đau vật lí chút nào; nó đã trở thành tâm lí. Bạn nghĩ về cái chết; có nỗi sợ. Nhưng khi cái chết thực tế xảy ra thì không có sợ. Sợ bao giờ cũng là về cái gì đó trong tương lai. Sợ hãi chưa bao giờ tồn tại trong khoảnh khắc hiện tại. Nếu bạn đi ra mặt trận trong chiến tranh, bạn sẽ sợ hãi, bạn sẽ rất e sợ. Bạn sẽ run rẩy, bạn sẽ không thể ngủ được: nhiều ác mộng sẽ ám ảnh bạn. Nhưng Câu hỏi thứ nhất một khi bạn ở mặt trận rồi - hỏi người lính - một khi bạn ở mặt trận rồi, bạn quên mất tất cả về nó. Đạn có thể bay qua bạn và bạn có thể tận hưởng bữa trưa của Tôi có những thoáng nhìn về cách thức đau tâm mình; và bom có thể rơi và bạn có thể chơi bài. lí, mang tính tồn tại được tạo ra bởi bản ngã. Nó là nhân tạo, và nó có thể được hoàn tác. Nhưng Bạn có thể hỏi Gurudayal. Anh ấy đã trong chiến về đau vật lí thì sao: Sao nó lại có đó? Đó có phải tranh, anh ấy đã ở mặt trận, anh ấy đã là người lính; là một phần của việc chết không? Tôi cảm thấy anh ấy biết: nỗi sợ là về tương lai. Thế thì vấn đề tôi không sợ cái chết nhiều như tôi sợ đau vật lí, không mang tính vật lí - bởi vì nỗi sợ tồn tại trong lão suy, tuổi già. tâm lí của bạn. Khi đau là vật lí, thực tế, thì không có vấn đề về nó. Thực tại chưa bao giờ tới như vấn đề; chính là ý Đau tâm lí có thể được làm tan biến; và chỉ đau tưởng về thực tại mới tạo ra vấn đề. tâm lí mới có thể được làm tan biến. Các đau đớn khác, đau vật lí, là một phần của sống và chết; không Cho nên điều đầu tiên cần được hiểu là: nếu bạn có thể làm tan biến nỗi đau tâm lí, thì không vấn đề | 45 31/03/2010 - 1/ 23 46
  26. | nào còn lại. Thế thì bạn bắt đầu sống trong khoảnh ngài mà tôi mới biết tới người đàn bà này, nữ thần khắc. 'Tâm lí' nghĩa là: về quá khứ, về tương lai, chưa bóng tối này. Xin ngài hãy triệu cô ấy tới!" bao giờ về hiện tại. Tâm trí chưa bao giờ tồn tại trong hiện tại. Trong hiện tại thực tại tồn tại, không phải là tâm trí. Tâm trí tồn tại trong quá khứ và tương lai, và Việc này vẫn còn treo đấy - bởi vì Thượng đế trong quá khứ và tương lai thực tại không tồn tại. không thể nào triệu được nữ thần bóng tối tới trước Thực tế, tâm trí và thực tại chưa bao giờ bắt gặp nhau. thần mặt trời. Họ không thể cùng tồn tại với nhau Chúng chưa bao giờ thấy mặt nhau. Thực tại vẫn còn được, họ không thể đương đầu với nhau được. Khi không được biết tới cho tâm trí, và tâm trí vẫn còn bóng tối có đó, mặt trời không thể có được; khi mặt không được biết cho thực tại. trời có đó, bóng tối không thể có được. Có một chuyện ngụ ngôn cổ Đích xác cùng điều đó là mối quan hệ giữa tâm trí và thực tại: tâm lí là vấn đề, thực tại chưa bao giờ là vấn đề. Bạn chỉ làm tan biến vấn đề tâm lí của mình Nữ thần bóng tối tới Thượng đế và nói, "Thôi đủ thôi - và chúng được tan biến bằng cách làm tan biến rồi! Mặt trời của ngài cứ ám ảnh tôi mãi, cứ săn đuổi trung tâm của tất cả chúng: bản ngã. Một khi bạn tôi hoài. Tôi không bao giờ có thể nghỉ ngơi được; bất không coi bản thân mình tách rời khỏi sự tồn tại, thì kì khi nào tôi đi nghỉ thì ông ta lại có đấy, và tôi lại vấn đề đơn giản bay hơi đi, như giọt sương biến mất phải chạy trốn đi. Và tôi đã chẳng làm gì sai trái với vào buổi sáng khi mặt trời lên, thậm chí không để lại ông ấy cả. Điều này là bất công. Và tôi phải tới ngài dấu vết nào đằng sau. Chúng đơn giản biến mất. để đòi công bằng." Đau vật lí sẽ vẫn còn, nhưng lần nữa tôi sẽ nhấn Điều đó hoàn toàn đúng; lời phàn nàn là đúng. mạnh rằng nó chưa bao giờ là vấn đề cho bất kì ai cả. Và Thượng đế triệu mặt trời tới và hỏi mặt trời, Nếu chân bạn bị gẫy, thì nó bị gẫy. Đấy không phải là "Sao ông cứ săn đuổi nữ thần đáng thương này, nữ vấn đề. Vấn đề chỉ là trong tưởng tượng của bạn: thần bóng tối? Cô ấy đã làm gì với ông?" "Nếu chân tôi bị gẫy, thế thì tôi sẽ làm gì đây? Và làm sao tôi tránh được, hay làm sao tôi hành động và làm Mặt trời nói, "Tôi đâu có biết cô ấy chút nào. Tôi việc theo cách của mình để chân tôi không bao giờ bị chưa bao giờ gặp cô ấy. Ngài cứ gọi cô ấy ra trước tôi gẫy?" Bây giờ, nếu bạn trở nên sợ hãi về những điều mà xem; chỉ thế thì tôi mới có thể nói được cái gì đó. như vậy thì bạn không thể sống được, bởi vì chân bạn Tôi không nhớ đã làm gì sai với cô ấy, bởi vì tôi có thể bị gẫy chứ, cổ bạn có thể bị gẫy chứ, mắt bạn không biết cô ấy. Chúng tôi không quen nhau. Chẳng có thể bị mù chứ. Bất kì cái gì cũng đều có thể cả; ai đã bao giờ giới thiệu chúng tôi cho nhau, chúng tôi hàng triệu điều là có thể. Nếu bạn trở nên bị ám ảnh thậm chí còn chưa quen biết. Đây là lần đầu tiên từ với tất cả những vấn đề này, mà đều có thể cả tôi | 47 31/03/2010 - 1/ 24 48
  27. | không nói chúng là không thể có. Chúng tất cả đều có điều chỉnh theo tương lai. Một khi bạn cố gắng tự bảo thể. Bất kì điều gì đã từng xảy ra cho bất kì người vệ mình và làm an toàn mình trong tương lai, thế thì nào, đều có thể xảy ra cho bạn. Ung thư có thể xảy ra, bạn sẽ trong rối loạn, trong hỗn loạn. Bạn sẽ bắt đầu lao có thể xảy ra, chết có thể xảy ra; mọi thứ đều có rời ra. Và thế rồi có cả triệu vấn đề - vấn đề và vấn đề thể. Con người là mong manh. Bạn có thể đi ra ngoài và vấn đề. Bạn thậm chí không thể tự tử nổi, bởi vì đường và bạn có thể bị xe tông phải. chất độc có thể không phải là chất độc thật. Ở Ấn Độ Tôi không nói đừng đi ra ngoài đường. Bạn có thể bạn không thể tin cậy vào bất kì cái gì! họ có thể đã ngồi trong phòng và mái có thể sụp xuống. Chẳng có trộn cái gì đó vào trong nó; nó có thể không độc chút cách nào cứu bạn toàn bộ và hoàn hảo. Bạn có thể nào. Bạn có thể uống nó và bạn sẽ nằm ra và bạn sẽ nằm dài trên giường, nhưng bạn có biết rằng chín chờ đợi và chờ đợi và chờ đợi - và cái chết lại không mươi bẩy phần trăm mọi người đều chết trên giường tới. không? Đó là chỗ nguy hiểm nhất đấy! Tránh nó Thế thì mọi thứ đều tạo ra vấn đề. nhiều nhất có thể được; đừng bao giờ lên giường. Chín mươi bẩy phần trăm mọi người đều chết trên giường. Ngay cả đi bằng máy bay cũng không nguy Mulla Nasruddin định tự tử. Anh ta bắt gặp một hiểm như vậy; ở trên giường còn nguy hiểm hơn. Và nhà chiêm tinh trên phố, và nhà chiêm tinh nói, nhớ, nhiều người chết ban đêm hơn cho nên, có run "Mulla, đợi đã. Để tôi xem tay anh đã." rẩy. Thế thì vấn đề là tuỳ ở bạn. Thế thì bạn sẽ không Anh ta nói, "Tôi phải làm gì với chiêm tinh đây? có khả năng sống chút nào. Tôi định tự tử! Cho nên phỏng có ích gì; bây giờ Các vấn đề tâm lí là những vấn đề duy nhất. Bạn không có tương lai." có thể trở nên hoang tưởng, bạn có thể trở nên chia Nhà chiêm tinh nói, "Đợi đã. Để tôi xem xem liệu chẻ, bạn có thể trở nên bị tê liệt bởi vì sợ hãi - nhưng anh có thể thành công hay không." điều này chẳng có liên quan gì tới thực tại cả. Bạn thấy người mù bước đi trên phố một cách hoàn hảo; mù trong bản thân nó không phải là vấn đề. Tương lai vẫn còn đấy. Bạn có thể không thành Bạn có thể thấy người ăn xin - chân họ bị gẫy, tay họ công, bạn có thể bị cảnh sát bắt, bạn có thể bị đạn mất rồi, và dẫu vậy vẫn cười, vẫn buôn chuyện với thối. Không có cách nào để chắc chắn về tương lai - nhau, vẫn nói về đàn bà, đưa ra nhận xét, hát lên giai thậm chí chẳng chắc gì về cái chết, thậm chí chẳng điệu. Quan sát cuộc sống: cuộc sống chưa bao giờ là chắc về tự tử. Nói gì về cuộc sống? Cuộc sống là hiện vấn đề. Con người có khả năng vô cùng để điều chỉnh tượng phức tạp thế; làm sao bạn có thể chắc chắn theo sự kiện, nhưng con người không có khả năng được? Mọi thứ đều có thể và chẳng cái gì chắc chắn | 49 31/03/2010 - 1/ 25 50
  28. | cả. Nếu bạn trở nên sợ hãi, đây chính là tâm lí của Người hỏi này nói, "Tôi có những thoáng nhìn về bạn. Cái gì đó phải được làm cho tâm trí bạn. cách thức đau tâm lí, mang tính tồn tại, được tạo ra Và nếu bạn hiểu tôi đúng, thiền không là gì ngoài bởi bản ngã. Nó là nhân tạo, và nó có thể được hoàn nỗ lực để nhìn vào thực tại mà không có tâm trí - bởi tác." vì đó là cách duy nhất để nhìn vào thực tại. Nếu tâm Chỉ hiểu nó về mặt trí tuệ thì cũng chẳng ích gì; trí có đó, nó bóp méo, nó làm biến chất. Vứt bỏ tâm bạn phải làm nó. Làm nó, và thế rồi câu hỏi tiếp sẽ tan trí và nhìn thực tại - nhìn thẳng, tức khắc, mặt đối biến. Làm nó, và thế rồi bạn sẽ thấy chẳng có vấn đề mặt. Và không có vấn đề gì. Thực tại chưa bao giờ tạo nào còn lại. ra vấn đề gì cho bất kì ai. Tôi đang ở đây, bạn cũng ở "Nhưng về đau vật lí thì sao?" đây - tôi không thấy vấn đề nào cả. Nếu tôi ốm, thì tôi ốm. Cái gì có đó để mà lo lắng? Tại sao làm nhặng sị Bây giờ đây là cách vấn đề nảy sinh. Về mặt trí lên về nó? Nếu tôi chết, thì tôi chết. tuệ bạn đã hiểu một điều, nhưng điều đó không tạo nên ý nghĩa gì. Câu hỏi tiếp lập tức đem thực tại của Vấn đề cần không gian: trong khoảnh khắc hiện bạn lên bề mặt: bạn đã không hiểu. tại không có không gian. Mọi sự chỉ xảy ra, không có thời gian để nghĩ về nó. Bạn có thể nghĩ về quá khứ Cứ dường như là người mù dò dẫm với chiếc gậy bởi vì có khoảng cách; bạn có thể nghĩ về tương lai, của mình; người đó tìm đường bằng nó. Và thế rồi có khoảng cách. Thực tế, tương lai và quá khứ được chúng ta nói, "Mắt bạn có thể được chữa trị, nhưng tạo ra chỉ để cho chúng ta không gian sao cho chúng thế rồi bạn sẽ phải vứt bỏ chiếc gậy dò đường của ta có thể lo nghĩ. Và bạn càng có nhiều không gian, mình. Nó là không cần thiết." Người mù sẽ nói, "Tôi càng nhiều lo nghĩ. có thể hiểu rằng mắt tôi có thể được chữa trị, nhưng làm sao tôi có thể bước đi được mà không có chiếc Bây giờ ở Ấn Độ họ còn nhiều lo nghĩ hơn bởi vì gậy?" họ nghĩ, "Kiếp sau và và" - tới vô hạn - "cái gì sẽ xảy ra trong kiếp sau?" Một người đang làm điều gì Bây giờ, về mặt trí tuệ người đó đã hiểu rằng mắt đó và người đó không chỉ nghĩ về hậu quả sắp xảy ra có thể được chữa trị, nhưng về mặt tồn tại, về mặt ở đây bây giờ; người đó nghĩ, "Mình sẽ tạo nghiệp kinh nghiệm, người đó đã không hiểu nó - bằng nào cho kiếp tương lai của mình?" Bây giờ người đó không thì câu hỏi tiếp đã không nảy sinh. sẽ trở nên thậm chí còn lo nghĩ nhiều hơn; người đó Đôi khi mọi người tới tôi và họ hỏi một câu hỏi, có nhiều không gian hơn. Và làm sao người đó sẽ lấp và tôi nói, "Bạn cứ hỏi tiếp đi; bạn hỏi câu hỏi thứ hai đầy không gian đó? - người đó sẽ lấp đầy nó với ngày tiếp đi." Bởi vì một câu hỏi có thể không chỉ ra được một nhiều vấn đề hơn. Lo nghĩ là cách để trút đầy thực tại; chúng chỉ có thể chỉ ra việc hiểu biết trí tuệ không gian trống rỗng của tương lai. của họ. Nhưng với câu hỏi tiếp họ nhất định bị bắt | 51 31/03/2010 - 1/ 26 52
  29. | giữ. Họ nhất định phải vậy, bởi vì với câu hỏi tiếp, lập thể tồn tại một mình được; chúng chỉ có thể tồn tại tức họ sẽ bỏ lỡ. cùng với thung lũng thôi. Thung lũng không là gì Phần thứ nhất của câu hỏi này là hoàn hảo, nhưng ngoài tình huống mà đỉnh cao trở thành có thể. Đỉnh bạn đã hiểu vấn đề chỉ qua tâm trí. Nó vẫn chưa được cao và thung lũng được nối cùng với nhau. nghiền ngẫm kĩ lưỡng, nó vẫn chưa được tiêu hoá. Nó Bạn muốn vui thích và bạn không muốn đau đớn. đã không trở thành máu, xương, tuỷ. Nó chưa phải là Chẳng hạn: bạn yêu người đàn bà hay bạn yêu một phần của sự tồn tại của bạn. Bằng không thì bạn người đàn ông, và khi người đàn bà ở cùng bạn thì sẽ chẳng bao giờ có thể hỏi, "Về đau vật lí thì sao?" - bạn hạnh phúc. Bây giờ, bạn muốn hạnh phúc bất kì bởi vì chính câu hỏi này mang tính tâm lí. Đau vật lí khi nào cô ấy ở cùng bạn, nhưng khi cô ấy đi xa bạn không phải là vấn đề - khi nó có đó, thì nó có đó; khi không muốn đau đớn. Nếu bạn thực sự hạnh phúc với nó không có đó, thì nó không có đó. Vấn đề nảy sinh người đàn bà khi cô ấy ở cùng bạn, làm sao bạn có thể khi cái gì đó không có đó mà bạn lại muốn nó có đó, tránh được nỗi đau chia li khi cô ấy mất đi và cô ấy hay khi cái gì đó có đó mà bạn lại không muốn nó có không còn đó nữa? Bạn sẽ lỡ cô ấy, bạn sẽ cảm thấy đó. Vấn đề bao giờ cũng mang tính tâm lí: "Sao nó lại thiếu vắng. Thiếu vắng nhất định trở thành nỗi đau. có đó?" Bây giờ tất cả điều này đều mang tính tâm lí. Nếu bạn thực sự muốn rằng bạn không có nỗi đau Ai đang định nói tại sao nó có đó? Chẳng có ai để trả nào, thế thì bạn nên bắt đầu tránh mọi vui thích. Thế lời cả. Chỉ những lời giải thích mới có thể được nêu thì khi người đàn bà có đó đừng cảm thấy hạnh phúc; ra, nhưng những giải thích đó không thực sự là câu trả vẫn còn buồn bã, vẫn còn bất hạnh - để cho khi cô ấy lời. Lời giải thích là đơn giản. đi, thì không có vấn đề gì. Nó rất đơn giản: đau có đó bởi vì vui có đó. Vui Nếu ai đó đón chào bạn và bạn cảm thấy hạnh thích không thể cùng tồn tại với đau đớn được. Nếu phúc, thế thì khi ai đó xúc phạm bạn, bạn sẽ cảm thấy bạn muốn cuộc sống tuyệt đối không đau đớn, thế thì bất hạnh. Thủ đoạn này đã từng được thử rồi. Đây đã bạn sẽ phải sống cuộc sống tuyệt đối không vui thích. là một trong những thủ đoạn cơ bản nhất mà tất cả Chúng tới cùng nhau trong cùng một gói. Chúng những cái gọi là người tôn giáo đều đã thử: nếu bạn không phải là hai thứ thực sự; chúng là một thứ - muốn tránh đau đớn, tránh vui thích đi. Nhưng thế thì không khác biệt, không tách rời, và không thể bị tách còn có vấn đề gì nữa? Nếu bạn muốn tránh cái chết, rời. Đó là điều con người đã từng làm qua nhiều thế tránh cuộc sống - nhưng thế thì tất cả còn là vấn đề gì kỉ: tách rời ra, bằng cách nào đó để có mọi vui thích nữa? Bạn sẽ chết. Trước cái chết, bạn sẽ chết. Nếu của thế giới và không có đau đớn nào; nhưng điều này bạn muốn được an ninh hoàn toàn, đi vào trong nấm là không thể được. Bạn càng có nhiều vui thích, bạn mồ và nằm ra ở đó. Bạn sẽ được an ninh hoàn hảo. cũng có nhiều đau đớn. Đỉnh cao càng lớn, thung lũng Đừng thở, bởi vì nếu bạn thở thì có nguy hiểm bởi sẽ càng sâu ngay bên cạnh. Thế thì đỉnh cao không | 53 31/03/2010 - 1/ 27 54
  30. | vì có đủ mọi loại nhiễm khuẩn, đặc biệt là ở Pune. ghét. Đó là lí do tại sao bạn yêu cùng một người và Đừng bao giờ thở ở Pune; bạn thở bị lây nhiễm đấy. bạn ghét cùng một người. Cả triệu bệnh tồn tại quanh bạn; làm sao bạn có thể Nhiều đệ tử tới tôi rất bối rối, bởi vì họ nói, "Osho thở được? không khí bị ô nhiễm. Có nguy hiểm, cho ơi, chúng tôi yêu thầy, nhưng chúng tôi cũng ghét nên đừng thở, đừng di chuyển mà cũng đừng sống thầy." Và điều này tạo ra không thoải mái lớn trong luôn. Tự tử quách đi cho rồi; thế thì sẽ không có đau họ. Đừng bao giờ không thoải mái về điều đó. Nếu đớn. Nhưng thế thì sao bạn tìm kiếm nó? Bạn muốn bạn yêu tôi, bạn sẽ ghét tôi nữa. Sẽ có những khoảnh không đau đớn và mọi vui thích. Bạn đòi hỏi cái gì đó khắc mà phần ghét sẽ ở trên đỉnh của bạn; sẽ có không thể được: bạn muốn rằng hai cộng với hai những khoảnh khắc mà phần yêu sẽ ở trên đỉnh của không nên là bốn. Bạn muốn chúng trở thành năm, bạn. Đừng khó chịu về điều đó; điều đó là tự nhiên và hay ba, hay bất kì cái gì, nhưng không bao giờ là bốn. con người. Nhưng chúng là bốn đấy. Dù bạn làm bất kì cái gì, dù bạn có tự lừa dối mìnhvà người khác bằng cách nào, Bạn thích một thế giới nơi lạnh tồn tại mà không chúng sẽ vẫn còn là bốn. có cái gì như nóng, hay nóng tồn tại mà không có cái gì như lạnh. Nghĩ về điều đó đi; điều đó là ngớ ngẩn - Đau đớn và vui thích đi cùng nhau như đêm và bởi vì nóng và lạnh là cùng nhau. Và điều đó phụ ngày, như sinh và tử, như yêu và ghét. Trong một thế thuộc vào cái bạn gọi chúng. giới tốt hơn, với ngôn ngữ phát triển hơn, chúng ta sẽ không dùng các từ như 'ghét' và 'yêu', 'giận dữ', 'từ bi', Bạn có thể cho nước vào hai thùng: trong thùng 'ngày', 'đêm'. Chúng ta sẽ làm các từ nào đó mang cả này, nước nóng, nước sôi, và trong thùng kia, nước hai nghĩa cùng nhau: 'yêu ghét' - một từ thôi; 'ngày lạnh, nước đá. Rồi cho cả hai tay bạn vào hai thùng đêm' - một từ thôi, không hai từ; 'sinh tử' - một từ, đó, và rồi cảm xem sao. Có hai cảm giác không? hay không hai từ; 'đau vui' - một từ, không hai từ. Ngôn chỉ một phổ? - một cực đoan là lạnh, cực đoan kia là ngữ tạo ra ảo tưởng. nóng. Thế rồi để cho nước bình thường lại. Dần dần bạn sẽ thấy rằng bạn đang lại ngày một gần hơn; nóng Trong ngôn ngữ đau là tách rời, vui là tách rời. trở thành bớt nóng đi, và lạnh trở nên bớt lạnh đi. Sau Nếu bạn muốn tìm trong từ điển về 'đau', bạn phải tìm vài giờ bạn sẽ nói, "Chúng bây giờ cả hai là như từ 'đau'; 'vui' sẽ tách rời. Bạn muốn tìm 'vui', thế thì nhau." Hay bạn có thể thử trong một thùng nước: đặt bạn phải tìm từ 'vui'. Nhưng trong thực tế đau và vui một tay gần nhiệt và một tay gần băng. Làm cho một là cùng nhau, cũng như hai cánh của con chim là cùng tay lạnh và một tay nóng, rồi nhúng cả hai tay vào nhau. Từ điển tạo ra ảo tưởng lớn; ngôn ngữ là nguồn cùng một thùng nước và cảm xem nó là gì. Tay này sẽ ảo tưởng rất lớn. Nó nói 'yêu', và khi nó nói 'yêu' bạn nói nước lạnh, tay kia sẽ nói nước nóng, nhưng vẫn không bao giờ nghĩ về ghét cả. Bạn hoàn toàn quên cùng nước đấy thôi. Nó là tương đối. Cái gì đó có thể mất ghét, nhưng yêu không thể tồn tại mà không có | 55 31/03/2010 - 1/ 28 56
  31. | giống như vui thích với bạn, và cùng cái đó có thể cảm, không thông minh, thì lớp vỏ, lớp vỏ cứng bao giống như đau đớn với ai đó khác. quanh bản thể bạn. Bạn sẽ không cảm thấy đau cũng Chẳng hạn: bạn đang làm tình với người đàn bà; không cảm thấy vui. Đó là điều đang xảy ra cho các bạn nghĩ nó rất vui thích. Hỏi vị phật; ông ấy sẽ đơn sư Jaina và các sư khác - họ cố gắng trở nên không giản khiếp hãi: "Anh đang làm gì vậy? Anh có phát nhảy cảm. Dần dần, bạn có thể trở nên không nhạy điên không đấy?" Có thể đó là lí do tại sao mọi người cảm. Thế thì chẳng cái gì cho cảm giác vui thích, lại làm tình ở chỗ riêng tư - bằng không thì người chẳng cái gì cho cảm giác đau đớn. Bạn đi tới một khác sẽ cười và chế nhạo. Toàn thể chuyển động của trạng thái ngẩn ngơ, ngu xuẩn, nơi bạn trở thành rất làm tình sẽ trông rất ngớ ngẩn. Chúng sẽ có vẻ lố xa cách. Bạn gần như chết. Mắt bạn mất đi ngọn lửa, bịch. Trong trạng thái đam mê của tâm trí, bạn gần con người bạn mất đi mọi năng lượng. Bạn chỉ còn là như bị say. chất liệu chết, một thứ tù đọng, và bạn sẽ bắt đầu bốc mùi của cái chết. Đây là một cách - đơn giản, dễ dàng, Khi bạn giận dữ bạn làm cái gì đó; trong khoảnh rẻ mạt. Tôi không gợi ý nó. Nó là phủ định cuộc sống. khắc đó nó cho bạn vui thích, bằng không thì bạn sẽ Nó là bạo hành; nó là bạo hành chống lại bản thân không làm nó. Giận dữ cho vui thích vô cùng, sức bạn. Nó là tự tra tấn. Thử nómà xem, điều đó đơn mạnh, cảm giác về sức mạnh. Nhưng khi giận dữ qua giản. rồi bạn bắt đầu cảm thấy ăn năn, hối hận. Bạn bắt đầu cảm thấy rằng điều đó là không tốt, bây giờ nó là đau Bạn có thể đi tới Benares và bạn có thể thấy mọi đớn. Khi nó có đó bạn đã cảm thấy mạnh mẽ và bạn người, các sannyasin, đang nằm trên giường gai - và cảm thấy vui thích. Bây giờ nhìn lại trong trạng thái bạn sẽ ngạc nhiên! Nhưng họ đã học được cái gì? Họ bớt điên khùng; trong trạng thái bớt nóng nảy bạn đã không học được cái gì cả - chỉ mỗi việc nếu bạn cứ nhìn lại. Bây giờ bạn bình thản hơn và bình tĩnh hơn; nằm trên đồ cứng thì thân thể bạn trở thành chết, nó bây giờ nó có vẻ đau đớn. Cùng điều đó có thể là vui không cảm nữa. Nhưng chỉ để tránh đau đớn họ đang thích, cùng điều đó có thể là đau đớn - điều đó là tuỳ. né tránh bản thân cuộc sống. Cứ dường như là bạn Và cùng điều có thể là vui thích cho bạn và với ai đó muốn mạnh khoẻ và bạn muốn vứt bỏ bệnh tật; chỉ để khác lại có thể là đau đớn - điều đó nữa cũng tuỳ. Vui vứt bỏ bệnh tật bạn tự giết mình, bởi vì bệnh tật là quá thích và đau đớn đi cùng nhau. đau đớn. Nhưng bây giờ bạn không tồn tại chút nào. Điều tôi đang nói, điều gợi ý của tôi để cho bạn Điều tôi gợi ý là cách thức rất khẳng định cuộc làm, là: có hai cách, và hai cách để thoát ra khỏi nó. sống, yêu cuộc sống. Gợi ý của tôi là: khi có đau đớn, Một là, bắt đầu trở nên ngày một không nhạy cảm. Đó đi sâu vào trong nó, đừng né tránh nó. Để nó là vậy, là điều các tôn giáo cổ đã từng thuyết giảng - trở cởi mở với nó, trở nên nhạy cảm nhất có thể được. Để thành không nhạy cảm. Khi bạn đần độn, không nhạy cho đau đớn và mũi tên của nó xuyên thấu vào bạn tới tận cốt lõi bạn. Chịu đựng nó. Và khi vui thích tới, để | 57 31/03/2010 - 1/ 29 58
  32. | điều đó nữa đi vào cốt lõi bên trong nhất của bạn. Nhảy múa nó. Khi có đau đớn sống cùng đau đớn, và Mulla Nasruddin là người say. Một hôm vợ anh ta khi có vui thích sống cùng vui thích. Trở thành nhạy đi tới quán rượu, và anh ta đang uống ở đó cùng với cảm toàn bộ tới mức từng khoảnh khắc của đau đớn bạn bè. Và cô vợ lại đang trong tâm trạng tồi tệ thực; và vui thích đều là cuộc phiêu lưu lớn. cô ấy đã cố gắng đủ mọi cách mà anh ta chẳng chịu Và tôi muốn bảo bạn một điều: rằng nếu bạn có nghe lời. Hôm nay cô ấy muốn gây sốc cho anh ta. Và thể làm được điều này, bạn sẽ hiểu rằng đau cũng đẹp. tất nhiên anh ta có chút ít phân vân; cô ấy chưa bao Nó cũng đẹp như vui thích. Nó cũng đem tới sự sắc giờ tới quán rượu: "Cô ấy có định tạo ra cãi cọ ở đây bén cho bản thể bạn; nó cũng đem tới nhận biết cho không? Ở nhà thì được. Nhà là nơi cãi cọ được tạo ra bản thể bạn - đôi khi thậm chí còn hơn cả vui thích. và được diễn ra, nhưng ở quán rượu sao?" Vui thích làm đần độn. Đó là lí do tại sao những Và cô ấy tới và ngồi bên cạnh anh ta và nói, "Anh người sống chỉ trong si mê sẽ bị người khác thấy là Mulla ơi, em cũng đã quyết định uống rượu, từ hôm nông cạn. Bạn sẽ không thấy chiều sâu nào trong họ. nay." Anh ta có chút ít phân vân hơn. Nhưng thế rồi Họ đã không biết tới đau đớn chút nào; họ đã sống chỉ anh ta rót một cốc cho cô ấy. Cô ấy nếm và nó đắng trên bề mặt, đi từ vui thích này sang vui thích khác. thế, và cô ấy không thể nào tin nổi điều đó. Sách khiêu dâm họ không biết đau đớn là gì. Cô ấy nói, "Nó đắng thế, anh Mulla." Đau đớn làm cho bạn rất tỉnh táo, và đau đớn làm cho bạn rất từ bi, và đau đớn làm cho bạn nhạy cảm Mulla nói, "Em xem đấy! Và em bao giờ cũng với nỗi đau của người khác nữa. Đau đớn làm cho bạn cho rằng anh hưởng thú. Nó là bài tập luyện lớn lao; thành mênh mông, khổng lồ, vĩ đại. Trái tim trưởng không dễ đâu!" thành bởi vì đau đớn. Và điều đó là đẹp, điều đó có cái đẹp riêng của nó. Tôi không nói tìm kiếm đau đớn; tôi chỉ nói bất kì khi nào nó có đó, tận hưởng điều đó Khi bạn bắt đầu bất kì cái gì mới, bạn đều phải nữa. Nó là món quà của Thượng đế và phải có kho học nếm. Và tất nhiên nếm đau đớn thì đắng rồi. báu ẩn kín trong nó. Tận hưởng cả điều đó nữa; đừng Nhưng một khi bạn đã học được nó, nó đem sắc bén bác bỏ. Chấp nhận nó, đón chào nó, sống cùng nó. và chói sáng thế tới cho bạn. Nó rũ mọi bụi bặm, mọi Lúc ban đầu điều đó sẽ khó khăn, gian nan. Nhưng ngẩn ngơ và buồn ngủ khỏi bạn. Nó làm cho bạn lưu dần bạn sẽ học việc nếm trải nó. Nếm cũng phải được tâm đầy đủ tới mức không cái gì khác có thể làm cho học; nó cũng giống như các nếm trải khác. Nếu bạn bạn lưu tâm được như vậy. Trong đau đớn bạn có thể bắt đầu uống rượu, lúc ban đầu việc nếm tệ lắm và mang tính thiền nhiều hơn trong vui thích. Vui thích đắng nữa. làm cho phân tán hơn. Vui thích nhấn chìm bạn. Trong vui thích bạn bỏ quên ý thức. Vui thích có | 59 31/03/2010 - 1/ 30 60
  33. | khuynh hướng làm cho bạn thành vô thức; vui thích là Câu hỏi thứ hai một loại quên lãng, quên khuấy. Đau đớn có tính hồi tưởng: bạn không thể quên được nỗi đau. Sau bài nói hôm nay, tôi cảm thấy cứ dường như Bạn đã không quan sát sao? - bất kì khi nào bạn lâng lâng và bay bổng. Tôi bước đi dọc con đang đau bạn đều nhớ tới Thượng đế, khi bạn hạnh đường phía trước cổng đạo tràng, tiến tới bụi hoa phúc và trong vui thích bạn chẳng bao giờ nhớ. Ai nở, và nhìn vào nó, bỗng nhiên có cảm giác là bận tâm? Thực tế, khi bạn đang trong vui thích bạn một với tự nhiên và nổi tựa như mẩu gỗ trôi giạt quên bản thân mình, bạn quên Thượng đế, bạn quên trên sông. Từ tất cả những điều đột nhiên đó tôi mọi thứ. Mọi sự diễn ra tốt đẹp thế nhận ra rằng mẩu gỗ trôi giạt đã đi vào trong Nhưng trong đau đớn, bạn nhớ tới Thượng đế. đống cứt chó. Thầy có ngẫu nhiên thấy ý nghĩa Cho nên đau đớn có thể trở thành năng lượng rất biểu tượng nào đó của điều này không? sáng tạo; nó có thể trở thành việc hồi tưởng về Thượng đế. Nó có thể trở thành lời cầu nguyện, nó có Ý nghĩa có đó, nhưng không mang tính biểu thể trở thành việc thiền, nó có thể trở thành nhận biết. tượng đâu; nó rất thực. Bạn không cần đi vào chủ Tôi dạy cái gì? Tôi dạy: khi đau có đó, dùng nó nghĩa tượng trưng, bởi vì nó không phải là giấc mơ, như nhận biết, như thiền, như việc làm sắc bén linh nó đã xảy ra khi bạn hoàn toàn tỉnh thức. Thực tại hồn. Và khi vui thích có đó, thế thì dùng nó như việc đang nói cái gì đó với bạn nhận chìm, như việc quên lãng. Cả hai cách đều đạt Nghe tôi bạn có thể cảm thấy rằng bạn đang lâng tới Thượng đế. Một cách là nhớ tới bản thân mình lâng, nhưng bạn không thể khinh công được. Cảm một cách toàn bộ, và một cách là quên bản thân mình giác này không phải là một vật, không phải là vật toàn bộ. Và đau đớn và vui thích cả hai đều có thể thực. Nghe tôi bạn có thể cảm thấy rất sung sướng, được dùng, nhưng để dùng chúng bạn phải rất, rất nhưng sung sướng đó lại giống như sự phản chiếu. Nó thông minh. Điều tôi đang dạy không phải là cách là sung sướng của tôi được phản chiếu trong tấm thức của người ngu; điều tôi đang dạy là cách thức gương của bạn, nó không phải là sung sướng của bạn. của người thông minh, trí tuệ. Bất kì cái gì Thượng đế Bạn nhất định tiếp đất đâu đó trong đống cứt chó. cho bạn, cố tìm ra cách sử dụng nó, theo cách nó trở thành tình huống trưởng thành sáng tạo cho bạn. Người ta không nên phụ thuộc vào bất kì ai khác. Bạn cần hạnh phúc của mình. Nghe tôi nói, bạn có thể trở nên được nhận chìm, bạn có thể được tràn ngập, nhưng bạn càng đi xa khỏi tôi, âm nhạc đó sẽ bắt đầu | 61 31/03/2010 - 1/ 31 62
  34. | biến mất khỏi bạn. Nó không phải là của bạn ngay phải đã được tận hưởng vô cùng - tốt. Nhưng tận chỗ đầu tiên. hưởng là không đủ. Bạn phải học bí mật về cách tạo Cứ dường như là tôi đang đứng đây: trong ánh ra ánh sáng riêng của mình - để cho khi thầy ra đi, hay sáng của tôi bóng tối của bạn tan biến đi. Thế rồi bạn bạn phải đi trên con đường riêng của mình và tách đi xa; bạn càng đi xa, bóng tối lại bắt đầu vây bọc biệt, bạn không bị lạc trong bóng tối. Bằng không quanh bạn lần nữa. điều này sẽ cứ xảy đi xảy lại mãi. Nó cũng giống như người Sufi nói: Tôi nghe nói một hôm Mulla Nasruddin bị cảnh sát bắt, thế là tôi tới gặp anh ta trong tù. Tôi hỏi anh ta, "Mulla, sao tình cờ mà anh lại ở đây? Có chuyện gì Hai lữ khách đi vào rừng. Một người có đèn, ngọn xảy ra vậy?" đèn của riêng người đó, người kia không có. Nhưng Anh ta nói, "Ăn trộm, và lỗi của tôi nữa." người kia thậm chí còn không nhận biết về sự kiện này. Họ cả hai đều bước đi trong ánh sáng bởi vì một Tôi hỏi, "Vậy cái đó là thế nào?" người có đèn, cho nên người kia cũng có ánh sáng Anh ta nói, "Tôi đã để ra ba tháng để làm quen trên đường. Thế rồi tới một khoảnh khắc nơi họ phải với chó, và thế rồi tôi tới và dẫm phải con mèo." chia tay; con đường của họ đi tách ra. Và khi người có đèn đi theo đường của mình, bỗng nhiên lữ khách kia nhận ra, hiểu ra rằng có bóng tối mênh mông khắp cả Bạn phải hoàn toàn nhận biết. Trong Thiền họ xung quanh. nói: Nghệ thuật thiền gần như là nghệ thuật làm kẻ trộm. Bạn phải nhận biết tới mức bạn có thể bước vào nhà ai đó khác nơi bạn có thể chưa bao giờ đã từng ở Bạn có thể bước đi cùng tôi tới mức độ nào đó. đó trước đây; không chỉ bạn có thể bước, bạn có thể Đệ tử có thể bước đi cùng thầy tới mức độ nào đó, lấy đi nhiều thứ mà không gây tiếng động nào; không nhưng thế rồi các con đường tách ra. Thế thì bạn phải chỉ như thế, mà không có ánh sáng nào trong bóng tối. đi trên con đường riêng của mình. Bỗng nhiên bạn sẽ Bạn phải giống như tên trộm: rất nhận biết, rất ý thức. thấy mình trong bóng tối. Điều gì đã xảy ra cho người hỏi này? - người đó Cho nên trong khi bạn đang ở cùng thầy, đừng chỉ nổi, người đó không còn trong thế giới này, người đó tận hưởng phúc lạc của thầy. Tận hưởng, nhưng học đã đi vào trong thế giới khác. Một tầm nhìn đã bắt đầu cả cách tạo ra phúc lạc riêng của mình và ánh sáng loé lên trong người đó; người đó đang trong mơ, riêng của mình. Những khoảnh khắc đó cùng thầy | 63 31/03/2010 - 1/ 32 64
  35. | người đó không nhận biết, người đó say. Do đó người Nhưng ai là người nghèo theo định nghĩa của Jesus? - đó đã dẫm vào cứt chó. cùng những người đó tôi gọi là giầu đó. Điều này rất, rất có nghĩa; nhớ điều đó. Bằng Tôi gọi người giầu là người đã trở nên tuyệt đối không thì có nhiều cách tiếp đất sai chỗ. Chừng nào thất vọng với thế giới này, người đã biết tất cả mọi cái bạn còn chưa cực kì nhận biết, nhiều lần lặp đi lặp lại mà nó có thể cho, và đã đi tới biết tất cả mọi điều về bạn sẽ tới gần nhà hơn mà bạn sẽ bỏ lỡ cửa. nó đều là ảo tưởng. Và người đã trở nên nhận biết về cái nghèo bên trong của mình. "Không giầu có nào của thế giới này có thể đáp ứng được cho trái tim đói của tôi; không cái gì tôi có thể sở hữu mà đã bao giờ Câu hỏi thứ ba làm mãn nguyện tôi. Cái nghèo của tôi vẫn còn không được động tới bởi cái giầu của tôi." Tôi gọi người này là người giầu bởi vì người đó đã đi tới thấy cái vô tích Osho ơi, thầy cũng là thầy của người nghèo chứ? sự của mọi giầu có; nhưng người đó cũng là người nghèo, thực sự nghèo, bởi vì người đó đã hiểu được cái nghèo bên trong của mình. Người đó là 'nghèo Chắc chắn rồi! Bất kì khi nào bạn cho tôi cơ hội trong tâm linh'. để tự mâu thuẫn mình tôi không bao giờ để mất nó Bây giờ để tôi làm bạn lẫn lộn thêm chút nữa. đâu. Tôi chứa các mâu thuẫn. Tôi bao la mà. Tôi chưa bao giờ cảm thấy không thoải mái về các mâu thuẫn; Có hai kiểu người giầu: một, kiểu thứ nhất, người tôi yêu chúng. có của cải; và kiểu kia, người không có của cải nhưng vẫn là người giầu - bởi vì người đó có ham muốn Vâng, tôi là thầy của người nghèo đấy. Nhưng được giầu. Kiểu thứ nhất có của cải, kiểu thứ hai nếu bạn hiểu tôi thì không có mâu thuẫn. Định nghĩa không có của cải, nhưng cả hai đều là người giầu - bởi của tôi về người giầu và định nghĩa của tôi về người vì cả hai đều đi để có nhiều hơn và nhiều hơn và nghèo phải được hiểu cho rõ. nhiều hơn nữa. Bạn có thể có mười đồng ru pi và bạn Jesus nói, "Được ân huệ là những người nghèo muốn một trăm đồng ru pi. Ai đó có mười triệu ru pi bởi vì ân huệ của họ là vương quốc của Thượng đế." và người đó ham muốn một trăm triệu ru pi. Khác biệt Và hãy lưu tâm, ông ấy không nói ân huệ của họ sẽ là là gì? - tỉ lệ là như nhau. Cả hai đều đi tới của cải. vương quốc của Thượng đế; ông ấy nói ân huệ của họ Cho nên có người giầu với của cải và có người là vương quốc của Thượng đế. Để tôi nhắc lại điều giầu không của cải chút nào. Người ăn xin cũng có đó: ông ấy nói, "Được ân huệ là những người nghèo thể giầu nếu người đó vẫn đi vào ham muốn. bởi vì ân huệ của họ là vương quốc của Thượng đế." | 65 31/03/2010 - 1/ 33 66
  36. | Thế rồi có hai kiểu người nghèo: người nghèo và nếu người nghèo trở nên mang tính tôn giáo thì không có của cải, và người nghèo có mọi của cải trên người đó phải cực thông minh. Bởi vì khi bạn có, rất thế giới. Nếu người nghèo đã hiểu rằng không có đơn giản thấy phép toán số học rằng chẳng cái gì đã nghĩa gì trong của cải, và người có mọi của cải cũng xảy ra; nhưng khi bạn không có, thế thì chỉ quán đã hiểu rằng không có nghĩa gì trong của cải, thế thì tưởng và chỉ nghĩ trong tưởng tượng rằng ngay cả với cả hai đều là nghèo trong tâm linh. Điều cơ sở cần việc có nó chẳng cái gì sẽ xảy ra, là rất khó. Một hoài nhận ra là ở chỗ bất kì cái gì ở bên ngoài cũng đều sẽ nghi ẩn giấu sẽ vẫn còn ở bên trong có thể có cái gì không hoàn thành bạn. Dù bạn giầu hay nghèo cũng đó trong nó thì sao; toàn thế giới đang theo đuổi nó: chẳng thành vấn đề. Nhưng, điều đó dễ hơn "Họ tất cả có phải là lũ ngốc không? Một mình mình Đó là lí do tại sao tôi nói rằng nếu người nghèo là người khôn chắc? Thế thì sao toàn thế giới lại chạy muốn mang tính tôn giáo, người đó sẽ phải có nhiều theo của cải, tiền bạc, quyền lực, danh vọng?" Điều thông minh hơn người giầu - bởi vì người đó sẽ phải đó là rất khó. Khi bạn sống trong cung điện bạn biết thế thông minh của mình vào cái thiếu trong của cải. rằng cuộc sống không xảy ra chỉ bởi việc sống trong Người đó sẽ phải có tầm nhìn lớn lao, quyền năng cung điện. Nhưng khi bạn sống trên đường phố, bạn quán tưởng. Nếu bạn có người đàn bà đẹp, rất dễ hiểu sống trong khu nhà ổ chuột, thì rất khó hiểu rằng chỉ điều đó chỉ bằng việc có người đàn bà đẹp bên cạnh bởi việc sống trong cung điện chẳng cái gì xảy ra cả. bạn, chẳng mãn nguyện nào tới cả. Rất dễ hiểu điều Đó là lí do tại sao tôi lại bảo bạn tôi là thầy của người đó; chả cần tới nhiều thông minh. Nhưng nếu bạn giầu. Nhưng chỉ cho những người giầu đã hiểu được không có đàn bà và bạn sống một mình trong sa mạc, rằng mình không giầu thì mới có khả năng mở vào và mơ - và mơ tới, và bạn mơ về đàn bà - bây giờ, chiều hướng tôn giáo. Khi người đó đã hiểu cái nghèo hiểu rằng dù có được người đàn bà, bạn vẫn không thể bên trong của mình, chỉ thế thôi. Cho nên bất kì ai được thoả mãn là điều khó, rất khó. Khi bạn có của hiểu rằng mình là nghèo, và người đó chẳng có gì, và cải bên cạnh mình, hiểu điều đó rất đơn giản. Không thế giới này không thể cho bạn được cái gì cả, thì mới mấy thông minh là cần để thấy rằng chẳng cái gì đã có khả năng tạo ra tiếp xúc với thầy. Không có cách xảy ra cho thế giới bên trong bạn. Nhưng khi bạn khác. không có gì cả, thậm chí không có cái gì đó để ăn, Đôi khi điều đó dường như rất gian nan. Nghe tôi, không có nhà để trú ngụ, thì rất khó thấy rằng nhà đôi khi bạn trở nên rất bối rối. Khoảnh khắc tôi nói cửa, thức ăn, tiền bạc, tất cả đều vô nghĩa. Rất khó rằng tôi chỉ là thầy của người giầu, tất nhiên bạn trở cho người nghèo hiểu rằng tiền là vô nghĩa. Với nên bối rối. Bạn không giầu; thế thì tôi không phải là người giầu, điều đó rất đơn giản. thầy của bạn sao? Nhưng bạn đã hiểu lầm tôi. Bạn Đó là lí do tại sao tôi nói nếu người giầu không không thể nắm được vấn đề về nó. trở nên mang tính tôn giáo thì người đó phải cực ngu, | 67 31/03/2010 - 1/ 34 68
  37. | Nhiều lần điều đó xảy ra rồi: tôi nói điều gì đó, Có cấp bậc, và chừng nào bạn còn chưa hoàn bạn nghe điều gì đó khác. thành các nhu cầu mức thấp trước, thì nhu cầu mức cao không nảy sinh. Trong cuộc sống bạn tuân theo qui tắc này một cách rất số học: đứa trẻ phải đi tới Ba bà già nhỏ bé, đáng yêu nhưng điếc, gặp nhau trường phổ thông cơ sở, rồi tới trường trung học, rồi ở siêu thị. tới trường phân ban, rồi tới cao đẳng, rồi tới đại học. "Một ngày đẹp," một bà nói. Có cấp bậc. Nếu ai đó nói, "Tôi muốn vào thẳng đại học," bạn sẽ không cho phép. Bạn sẽ nói, "Trước hết "Không, đây là ngày thứ ba," bà khác nói. anh phải hoàn thành vài yêu cầu đã." "Tôi khát nữa," bà thứ ba nói. "Chúng ta đi uống Thượng đế là chân lí tối thượng, và bây giờ mọi trà đi." người đều nghĩ mình phải có khả năng tiếp cận thẳng và rằng phải không có yêu cầu nào. Điều này tuyệt đối vô nghĩa. Với tôi, nhu cầu vật lí của bạn cần phải Đây là cách mọi sự truyền đạt giữa tôi và bạn. Tôi được đáp ứng trước. Thân thể bạn phải ở trong mãn nói điều gì đó, bạn nghe điều gì đó, và thế rồi bạn cứ nguyện sâu sắc, trong lành mạnh. Khi thân thể hoàn hỏi và tôi cứ trả lời toàn khoẻ, mạnh khoẻ, có vui vẻ thích của riêng nó, giống như chiếc xe hơi rù rù ngon lành - không rối loạn, không ồn ào Tôi không nói về xe hơi Ấn Độ Hai anh chàng nói chuyện: Một người nói, "Tớ đâu. lấy vợ bởi vì tớ mệt mỏi phải đi tới hiệu giặt tự động, đi ăn tại tiệm ăn, và đi tất thủng." Anh chàng kia nói, Họ nói rằng khi nhà chế tạo xe Ambassador chết, "Thế thì buồn cười thật. Tớ li dị bởi cùng lí do đó." khi Birla chết, người tiếp đón ông ấy ở cổng trời đã rất giận dữ. Ông này nói, "Chúng tôi đã nhận nhiều lời phàn nàn về xe của ông, xe Ambassador này: rằng Khi tôi nói người nghèo không thể mang tính tôn ngoại trừ còi xe, toàn thể cỗ máy gây tiếng động ghê giáo được, điều đó gây tổn thương - và đặc biệt là ở lắm!" một nước như Ấn Độ, nước nghèo. Nó làm tổn Khi chiếc xe thực sự chạy rù rù ngon lành và cỗ thương nhiều lắm, mà còn hơn nữa vì Ấn Độ vẫn nghĩ máy có nhịp điệu cho nó, thì có lành mạnh. Khi thân rằng nó là nước tôn giáo, còn tôi lại nói người nghèo thể bạn đang rù rù theo cách hài hoà, âm nhạc, khi không thể mang tính tôn giáo. Đất nước này nghèo và mọi thứ khớp với nhau, khi không có gì sai và bạn lại giả vờ là giầu. Điều đó gây tổn thương sâu lắm; nó đơn giản hạnh phúc với thân thể, bỗng nhiên có sự làm đau bản ngã. Nhưng cố hiểu đi. bùng phát năng lượng. Bạn bắt đầu tìm kiếm các đối | 69 31/03/2010 - 1/ 35 70
  38. | tượng thẩm mĩ: nghệ thuật, âm nhạc, thơ ca, hội hoạ. về Thượng đế; không thể được. Tôi cảm thấy tiếc phải Bỗng nhiên bạn trở nên quan tâm tới Picasso, nói vậy, nhưng chân lí là chân lí, và nó phải được Michaelangelo, Mozart. Bỗng nhiên khiếu thẩm mĩ nói ra cho dù nó làm đau. Tôi không thể làm được gì của bạn bắt đầu phát triển về cái gì đó đẹp. cả; nó là vậy. Thế thì ham muốn của người đó vẫn Khi tâm trí bạn cũng rù rù, khi tâm trí bạn cũng còn treo quanh - tầng còn chưa được đáp ứng của trong lành mạnh - âm nhạc có đó, thơ ca có đó, cái người đó. Người đó có thể nói về lời cầu nguyện, đẹp có đó, và bạn được thoả mãn - lại một cú nhảy người đó có thể nói về tình yêu, nhưng người đó sẽ nữa, cú nhảy lượng tử khác, và bạn bắt đầu hỏi về ngụ ý dục. Nếu dục của người đó còn chưa được đáp chân lí, bạn hỏi về Thượng đế. Bạn hỏi câu hỏi tối ứng, việc nói về tình yêu của người đó sẽ không là về thượng chỉ trong trạng thái tối thượng của mạnh khoẻ, tình yêu đâu; nó sẽ là về dục còn chưa được đáp ứng. không trước nó. Và thế thì việc tìm kiếm bắt đầu. Bây Người đó có thể dùng từ ‘yêu'; điều đó không liên giờ điều đó là rất khó; nó khó như trong câu chuyện quan. Điều đó chẳng tạo ra sự khác biệt nào. Nhưng này: nếu bạn đi sâu hơn vào tình yêu của người đó và việc nói của người đó về tình yêu, bạn sẽ thấy hành động dục ẩn ở đó. Myron Cohen nói về một quí bà, người được hỏi, Không thể nào nhảy lên nhu cầu cao hơn khi cái "Thưa bà Sadie, nếu bà bắt được một triệu đô la trên thấp hơn còn chưa được đáp ứng. Một thời nào đó phố, bà sẽ làm gì với nó?" trong quá khứ, Ấn Độ đã là nước tôn giáo - vào thời "Điều đó còn tuỳ," bà Sadie trả lời. "Nếu tôi thấy của Phật và Mahavira. Nó đã mang tính tôn giáo bởi nó thuộc vào ai đó rất nghèo, tôi sẽ trả lại nó." vì nó đã là nước giầu nhất trên thế giới. Nó đã được coi như con chim vàng - thần thoại nhất, giầu có nhất, Bây giờ, một triệu đô la cơ đấy! Và quí bà này xa hoa. Nó đã biết tới thời của nó; nó còn trẻ, đầy sinh nói, "Nếu tôi thấy nó thuộc vào ai đó rất nghèo, tôi sẽ khí và cường tránh. Nó đã ở đỉnh của nó. Không ai có trả lại nó. Điều đó còn tuỳ; bằng không thì tôi sẽ giữ thể vẫn còn trên đỉnh mãi mãi được. Nó cứ thay đổi lấy nó. Nếu nó thuộc vào người giầu thì phỏng có ích hoài. Vào những ngày đó Ấn Độ đã mang tính tôn gì mà trả nó lại?" giáo bởi vì nó giầu có. Thế rồi sự giầu có mất đi; Ấn Nhưng một triệu đô la thuộc về ai đó rất nghèo Độ trở nên ngày một nghèo hơn. Và có logic trong sao? - nhìn vào cái ngớ ngẩn của điều đó. điều đó. Bất kì khi nào một nước rất giầu có, nó bắt đầu trở nên mang tính tôn giáo; khi nó bắt đầu trở nên Tôi chưa hề bắt gặp một người có nhu cầu thấp mang tính tôn giáo, nó lại trở nên nghèo. Khi nó trở hơn chưa được đáp ứng mà lại thực sự truy tìm chân lí | 71 31/03/2010 - 1/ 36 72