Giáo trình Kinh tế học vi mô (Phần 7)

pdf 12 trang phuongnguyen 1390
Bạn đang xem tài liệu "Giáo trình Kinh tế học vi mô (Phần 7)", để tải tài liệu gốc về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên

Tài liệu đính kèm:

  • pdfgiao_trinh_kinh_te_hoc_vi_mo_phan_7.pdf

Nội dung text: Giáo trình Kinh tế học vi mô (Phần 7)

  1. Trong nền kinh tế năng động, kỹ thuật thay đổi liên tục hãng sẽ káhm phá ra những phương pháp sản xuất tốt nhất, người lao động học hỏi thêm làm cho công việc của hãng tốt lên và công cụ quản lý cũng thay đổi. Bởi tiến bộ kỹ thuật sẽ làm thay đổi hàm sản xuất, đường đồng lượng, đường phát triển của hãng cũng thay đổi Nền kinh tế có triển vọng Nhiều hãng cùng một kỹ thuật nhưng có thể sản xuất các sản phẩm có liên quan chặt chẽ nhau như công ty ôtô có thể sản xuát ôtô, máy kéo. Cũng có hãng sản xuất các sản phẩm không liên quan nhau. Trong cả hai trường hợp này một hãng sản xuất sẽ có lợi hơn về sản xuất hay chi phí khi sản xuất đồng thời cả hai sảnphẩm hơn là để cho hai hãng cùng sản xuất, do kết hợp được việc sử dụng các đầu vào hay các chương trình Marketing, tiết kiệm chi phí do ban quản lý chung v v trong trường hợp này người ta nói nền kinh tế có triển vọng Nền kinh tế có triển vọng tồn tại khi số đầu ra liên kết từ một hãng sản xuất lớn hơn số đầu ra mà hai hãng sản xuất, mỗi hãng độc lập một sản phẩm 3.3 Tối đa hoá lợi nhuận và cung ứng Trong phần này chúng ta sử dụng các đường chi phí để nghiên cứu quyết định đầu ra của hãng. Sự xem xét này sẽ đưa ra mô hình chi tiết về cung Mục tiêu của hãng Sự phức tạp về mối quan hệ giữa việc cung ứng đầu vào trong một hãng đặt ra một vài vấn đề đối vói các nhà kinh tế, họ mong muốn phát triển lý thuyết tổng quát về hành vi của hãng. Trong sự nghiên cứu của chúng ta về cầu, nó có một vài ý nghĩa lớn trong việc lựa chọn tiêu dùng, bởi chúng ta chỉ xem xét quyết định của cá nhân. Trong phần này chúng ta sẽ nghiên cứu hành vi của hãng với mục tiêu tối đa hóa lợi nhuận kinh tế. Từ đó chúng ta sẽ nghiên cứu lý thuyết về hành vi cung ứng của hãng 25
  2. 3.3.1 Tối đa hoá lợi nhuận Nếu hãng theo đuổi mục tiêu giành được lợi nhuận kinh tế dương bằng việc xác định chênh lệch giữa tổng thu nhập và tổng chi phí kinh tế . Ở đây chúng ta sử dụng khái niệm chi phí kinh tế và lợi nhuận kinh tế. Khái niệm kế toán của lợi nhuận có thể liên quan đến câu hỏi về hãng đóng thuế như thế nào. Phân tích biên Nếu hãng muốn tối đa hóa lợi nhuận, họ sẽ quyết định theo nguyên tắc biên. Chủ doanh nghiệp quyết định tăng thêm đơn vị hàng hoá khi nó có khả năng làm tăng thêm lợi nhuận. Nhà quản trị xem xét giữa lợi nhuận tăng thêm từ việc sản xuất thêm một đơn vị đầu ra hoặc lợi nhuận tăng thêm từ việc thuê thêm một đơn vị lao động. Nếu lợi nhuận tăng thêm là dương, nhà quản trị sẽ quyết định sản xuất thêm đầu ra hoặc thuê thêm lao động. Khi lợi nhuận tăng thêm của hoạt động là zero, nhà quản trị sẽ đẩy hoạt động đủ xa, nó không có thể làm tăng lợi nhuận Quyết định đầu ra Chúng ta có thể thấy mối quan hệ này giữa lợi nhuận tối đa với phân tích biên trực tiếp bằng việc xem mức đầu ra mà ở đó hãng sẽ lựa chọn để sản xuất. Hãng sẽ bán mức đầu ra Q nào đó và từ việc bán này hãng sẽ nhận được một khoản thu nhập TR( Q). Tổng thu nhập nhận được rõ ràng phụ thuộc vào lượng bán và giá bán của nó. Trong việc sản xuất sản lượng Q chi phí kinh tế là TC( Q). Lợi nhuận kinh tế sẽ là ∏ = TR( Q) – TC( Q) Trong việc quyết định bao nhiêu đầu ra được sản xuất, hãng sẽ lựa chọn sản lượng mà tại đó lợi nhuận kinh tế dương lớn nhất. Quá trình này được phán ánh trong đồ thị hình 3.15. Sản lượng tối đa hoá lợi nhuận là Q* 26
  3. CP, TC TR TR Q LN Q * Q1 Q Q2 LN Hình 3.15 Tối đa hoá lợi nhuận Nguyên tắc cân bằng thu nhập biên và chi phí biên Nếu chúng ta bắt đầu từ mức sản lượng thấp hơn Q* , một sự tăng thêm sản lượng thì thu nhập tăng thêm lớn hơn chi phí tăng thêm. Hãng quan tâm đề tối đa hoá lợi nhuận sẽ không bao giờ dừng sản xuất dưới sản lượng Q*. Nếu hãng quyết định tăng đầu ra vượt quá Q* thì lợi nhuận sẽ giảm. Kết quả Sản lượng Q*, chi phí tăng thêm cân bằng với chi phí tăng thêm. Các nhà kinh tế nói rằng ở sản lượng Q* là sản lượng tối đa hoá lợi nhuận của hãng bởi tại sản lượng đó chi phí biên MC bằng với thu nhập biên MR Chi phí biên (MC) = Thu nhập biên ( MR) Nguyên tắc quan trọng này rất dễ hiểu. Hãng tối đa hoá lợi nhuận bằng việc bắt đầu ở mức đầu ra zero và khái niệm tăng đầu ra lên một đơn vị trong mỗi đơn vị thời gian, nếu thu nhập biên vượt quá chi phi biên hãng tiếp tục tăng đầu ra vì mỗi đơn vị sản phẩm tăng thêm sẽ làm tăng tổng lợi nhuận. Đến điểm nào đó thu nhập biên cân bằng chi phí biên, vượt quá điểm 27
  4. này đầu vào tăng thêm sẽ làm giảm lợi nhuận vì chi phí biên vượt quá thu nhập biên. Khi cầu và điều kiện chi phí thay đổi thì hãng sẽ quyết định mức đầu ra tối đa hoá lợi nhuận mới Phân tích biên trong lựa chọn đầu vào Tương tư nguyên lý biên được áp dụng trong lựa chọn đầu vào của hãng. Việc thuê lao động tăng thêm làm tăng trong chi phí, và hãng tối đa hoá lợi nhuận bằng việc cân bằng giữa chi phí tăng thêm và doanh thu tăng thêm do việc bán sản phẩm do lao động tăng thêm tạo ra. Tượng tự hãng sẽ quyết định số lượng của máy móc được thuê. Trong chương 7 chúng ta sẽ nghiên cứu kỹ nội dung này Thu nhập biên ( MR) Đó là thu nhập từ việc bán thêm một đơn vị đầu ra tăng thêm, nó có quan hệ với việc hãng tối đa hoá lợi nhuận. Nếu hãng có thể bán toàn bộ với giá thị trường( người ta gọi là hãng chấp nhận giá),giá thị trường chính là thu nhập tăng thêm nhận được từ việc bán thêm một đơn vị hàng hoá. Nếu quyết định đầu ra của hãng không tác động đến giá thị trường, thì thu nhập biên bằng với giá. Ví dụ, hãng sẽ bán 50 đơn vị với giá 1$, tổng thu nhập là 50$. Nếu việc bán thêm một đơn vị không tác động đến giá, thì tổng thu nhập là 51$ và thu nhập biên từ đơn vị thứ 51 sẽ là = 51$ - 50$. Đối với hãng màviệc quyết định đầu ra không tác động đến giá thị trường thì MR = P Thu nhập biên đối với đường cầu dốc xuống Nếu hãng đối mặt với đường cầu dốc xuống đối với sản phẩm của mình, họ muốn bán thêm một đơn vị hàng hoá thì họ cần phải giảm giá bán, trong trường hợp này, thu nhập tăng thêm từ việc bán thêm một đơn vị hàng hoá nhỏ hơn giá thị trường( MR < P ), điều này được minh hoạ ở biểu sau Thu nhập biên và thu nhập toàn bộ với đường cầu q = 10 – P 28
  5. Giá (p$) Số lượng(q) Thu nhập toàn bộ(p.q) Thu nhập biên(MR) 10 0 0 0 9 1 9 9 8 2 16 7 7 3 21 5 6 4 24 3 5 5 25 1 4 6 25 -1 3 7 21 -3 2 8 16 -5 Chúng ta có thể phản ánh trên đồ thị thu nhập biên đối với đường cầu dốc xuống q = 10 - p Giá A 7 6 B D MR 3 4 Sản lượng q Hình 3.16 Đường cầu và đường thu nhập biên 29
  6. Trên đồ thị cho thấy nếu hãng bán 3 đơn vị hàng hoá, giá bán 7$, tổng thu nhập là 21$, nếu bán 4 đơn vị hàng hoá, giá bán là 6$, tôngt hu nhập là 24$ ,vậy khi tăng thêm 1 đơn vị thu nhập tăng thêm là 24$ - 21$ = 3$ khi giá giảm từ 7$ xuống 6$. Thu nhập biên và co giản theo giá của câù Trong chương 2 chúng ta đã nghiên cứu sự co giản theo giá của cầu và được xác định Phần trăm thay đổi trong lượng cầu % ∆Q Ed,p = = Phần trăm thay đổi trong giá % ∆P Giữa co giản theo giá của cầu và thu nhập biên có quan hệ, nếu co giản theo giá của cầu Ed,p > 1 thì thu nhập biên dương ( MR>0), có nghĩa rằng một sự giảm giá tăng lượng cầu thu nhập tăng. Khi cầu có giản theo giá Ed,p < 1 thì thu nhập biên âm( MR < 0), có nghĩa rằng một sự giảm giá tăng lượng thì thu nhập của doanh nghiệp sẽ giảm. Nếu co giản theo giá của cầu là đơn vị Ed,p = -1, thu nhập biên bằng zero ( MR = 0) một sự giảm giá tăng lượng cầu, thu nhập của doanh nghiệp không thay đổi. Tổng quát hơn, doanh thu nhập biên có thể tính MR = P( 1 + 1/ Ed,) Sự thay đổi trong đường cầu và đường thu nhập biên Trong chương 2 chúng ta thấy dịch chuyển đường cầu do các nhân tố thu nhập, giá của các hàng hoá khác hoặc sự ưa thích. Khi đường cầu thay đổi đường thu nhập biên cũng thay đổi( áp dụng tối đa hoá lợi nhuận và sự bãi bỏ các đường bay của hãng hàng không) 3.2.2 Sự lựa chọn khác trong tối đa hoá lợi nhuận 30
  7. Hãng không phải luôn có đủ thông tin về cầu hoặc chi phí để phân tích một cách rõ ràng mong muốn tối đa hoá lợi nhuận. Các nhà kinh tế xem xét một số mục tiêu có thể thực hiện khác mà không phải khó khăn đối với hãng. Hai mục tiêu khác như là tối đa hoá doanh thu và định giá đảm bảo Tối đa hoá doanh thu Một sự lựa chọn khác với tối đa hoá lợi nhuận đối với hãng là tối đa hoá thu nhập. Mục tiê này được khởi xướng bởi William.J. Baumol, ông quan sát với quy mô lớn độg cơ của các nhà quản trị là làm tăng thu nhập bán hàng hơn là so với lợi nhuận. Đồ thị 3.17 so sánh tối đa hoá lợi nhuận và tối đa hoá thu nhập. Hãng tối đa hoá thu nhập có thể sản xuất sản lượng đầu ra tại đó thu nhập biên bằng zero ( Q ). Đầu ra sẽ được mở rộng hơn chừng nào làm tăng thêm thu nhâp nhận được. Trong thực tế, dĩ nhiên hãng không đi xa hơn trong việc theo đuổi giá trị bán mà không cân nhắc đến chi phí. Thay vì, chủ hãng muốn sản xuất sản lượng thấp nhất đối với lợi nhuận kiếm được hãng sẽ sản xuất giữa sản lượng tối đa hoá lợi nhuận và sản lượng tối đa hoá thu nhập ( Q* đến Q ), điều này được phản ánh trong áp dụng 7.3 Giá P MC MC D MR Maximum LN Maximum TN Q* Q Q Hình 3.17 So sánh tối đa hoá lợi nhuận và tối đa hoá lợi nhuận 31
  8. Makup- pricing( định giá bảo đảm) Ngay cả khi hãng theo đuổi lợi nhuận họ thường sử dụng một phương pháp khác so với cái đựoc mô tả trong phân tích của chúng ta. Thông thường nhất các nhà quản trị dùng kỹ thuật tìm kiếm lợi nhuận là định giá đảm bảo. Định giá đảm bảo là xác định giá bán với lợi nhuận mục tiêu bằng việc cộng thêm phần trăm trên chi phí trung bình sản xuất ra nó Nhà quản trị đầu tiên tính toán chi phí sản xuất triung bình của một mức đầu ra. Chi phí này cộng với lợi nhuận đảm bảo và đưa ra giá bán của hàng hoá. Thông thường lợi nhuận mục tiêu là cố định phần trăm trên chi phí trung bình. Khác với tối đa hoá thu nhập, hãng sử dụng chiến lược giá đảm bảo, dĩ nhiên là chú ý đến chi phí. Vậy hãng có thực hiện tối đa hoá lợi nhuận được không? Phân biệt đầu tiên trong tối đa hoá lợi nhuận và định giá đảm bảo là hình thức của hãng là sử dụng chi phí biên trong việc tính toán, trong khi cái sau lại sử dụng chi pí trung bình. Ở phần trước nếu hãng sản xuất ở mức sản lượng có chi phí trung bình thấp nhất thì chi phí biên bằng với chi phí trung bình. Định giá đảm bảo và tối đa hoá lợi nhuận trong trường hợp này không có sự khác nhau, đặc biệt nếu hãng có đường chi phí trung bình dài hạn nằm ngang Thứ hai, sự khác nhau giữa tối đa hoá lợi nhuận và định giá đảm bảo là định giá đảm bảo không tính đến cầu. Tối đa hoá lợi nhuận thực hiện khi thu nhập biên cân bằng với chi phí biên. Hãng đã xem xét đến cầu khi đinh giá Đường cung ngắn hạn của hãng chấp nhận giá Đường cung ngắn hạn của hãng chấp nhận giá là vấn đề cuối cùng và quan trọng nhất của chúng ta phản ánh giả định tối đa hoá lợi nhuận. Sự phân tích của chúng ta hướng đến việc nghiện cứu đường cung thị trường và 32
  9. việc xác định giá, vấn đề này chúng ta sx nghiện cứu ở chương sau. Ở đây chúng ta nghiên cứu quyết định tối đa hoá lợi nhuận của một hãng đơn lẻ Quyết định tối đa hoá lợi nhuận Quýêt định đầu ra của hãng chấp nhận giá không ảnh hưởng đến giá mà họ nhận được từ sản phẩm của họ. Trong trường hợp này, chúng ta thấy, giá thị trường cũng chính là thu nhập biên từ việc bán thêm một đơn vị hàng hoá( MR = P). Với mong muốn tối đa hoá lợi nhuận hãng sẽ sản xuất ở sản lượng có chi phí biên bằng với giá ( MC = P). Đường chi phí biên ngắn hạn có quan hệ với quyết định này 33
  10. Chương 4 THỊ TRƯỜNG CẠNH TRANH HOÀN HẢO Trong Chương này chúng ta sẽ trao đổi xem giá được xác định trong thị trường cạnh tranh hoàn hảo như thể nào. Lý thuyết của Marsall phân tích cung cầu trong chương 1 sẽ được phát triển trong chương này I.Quyết định cung ứng Cung ứng là sự thay đổi trong lượng đầu ra trong quan hệ tương ứng với sự thay đổi của điểu kiện cầu Trong phân tích định giá, độ dài thời gian có tầm quan trọng quyết định, điều đó cho phép việc cung ứng đáp ứng với sự thay đổi trong điều kiện cầu Việc cung ứng sẽ được xét trong ba thời kỳ khác nhau - Nhất thời - Ngắn hạn - Dài hạn 1. Giá trong nhất thời Nhất thời là thời kỳ mà số lượng cung ứng là cố định Trong nhất thời giá phụ thuộc vào sự thay đổi cầu P S P2 P1 D1 D * Q Q O Hình 4.1 Giá trong nhất thời 1
  11. Hình 4.1 phản ánh giá trong nhất thời. Cầu thị trường ban đầu là D, * cung cố định Q , giá thị trường sẽ là P1, người ta sẽ trả theo giá thị trường. Tại giá P1, sự cân bằng giữa người mua và người bán đạt được. Giá P1 gọi là giá cân bằng. Nếu giá vượt quá P1 sẽ không thực hiện cân bằng, người mua muốn mua số lượng ít hơn Q*, nhưng người bán vẫn cung ứng ở sản lượng * Q . Tương tự, nếu giá thấp hơn giá P!, người mua muốn mua nhiều hơn * * Q nhưng người bán cũng chỉ bán Q . P1 là giá cân bằng trong điều kiện đường cầu là D Giá cân bằng là mức giá mà số lượng người mua muốn mua đối với hàng hoá cân bằng với số lượng mà người bán muốn bán Dịch chuyển đường cầu Nếu đường cầu D dịch chuyển ra bên ngoài D1 ( Do tác động của nhân tố cầu như giá hàng hoá thay thế tăng, thu nhập tăng v v ), giá P1 không còn cân bằng được nữa. Với đường cầu D1, người mua muốn mua số * lượng nhiều hơn Q ở giá P1, một số người sẽ không có đủ hàng hoá để mua, do cầu tăng lên. Trong trường hợp này xuất hiện thiếu hàng hoá và giá sẽ có * xu hướng tăng lên P2. Ở giá P2, cầu lại giảm xuống Q , bằng cách vận động dọc theo đường cầu D1 về trái. Cân bằng đạt được tại giá P2 . Như vậy, chúng ta thấy giá cân bằng luôn luôn phụ thuộc vào cầu( Áp dụng mô hình nhất thời) 2. Cung ngắn hạn Trong phân tích ngắn hạn số lượng hãng trong ngành là cố định. Hãng không đủ thời gian để vào hoặc rời ngành. Do vậy, hãng hiện tại hoạt động trong thị trường, có thể điều chỉnh số lượng sản xuất trong sự tương ứng với sự thay đổi giá. Do, trong thị trường cạnh tranh hoàn hảo mỗi hãng sản xuất sản phẩm như nhau, mỗi hãng là người chấp nhận giá, đối với hãng chấp nhận giá, đường cung của hãng là đường chi phí biên ngắn hạn phần nằm trên giá đóng cửa. Việc sử dụng mô hình này tương ứng với quyết định cung của hãng đơn lẻ, chúng ta cộng theo chiều ngang đường cung của các hãng được đường cung thị trườngg Xây dựng đường cung ngắn hạn Lượng hàng hoá cung ứng cho thị trường trong một thời kỳ là tổng số lượng cung của mỗi hãng. Do mỗi hãng, đều phải phải chấp nhận giá thị trường, nên họ chỉ điều chỉnh số lượng sản xuất, Số lượng cung thị trường phụ thuộc vào giá này. Mối quan hệ giữa giá thị trường và số lượng cung của một hàng hoá trong ngắn hạn được gọi là đường cung thị trường ngắn hạn 2
  12. Hình 4.2 phản ánh cấu trúc đường cung ngắn hạn, giả định trên thị trường có hai hãng A và B . Đường cung ngắn hạn của hãng A và hãng B là 4.2a và 4.2b. Đường cung thị trường phản ánh ở hình 4.2c là tổng theo chiều ngang hai đường cung này Giá S S sA B P 1 A O q1 O q1B O Q1 TrongHình 4.2 cấ u trúc a) Hãngđường A cung th b)ị trHãngường B trong ng ắ n h ạ n c)ở hìnhHãng 4.2, c chúng ta giả định chỉ có hai doanh nghiệp A và B, tuy nhiên trong thực tế, đường cung thị trường mô tả tổng đường cung của nhiều hãng. Đường cung thị trường có hệ số góc dương, do hệ số góc dương của các đường chi phí biên ngắn hạn cuả mỗi hãng, nhưng hệ số góc đường cung thị trường nhỏ hơn ( hay đường cung thị trường thoải hơn) Xác định giá trong ngắn hạn Chúng ta có thể sử dụng đường cung và đường cầu trong ngắn hạn để mô tả giá được thiết lập trong ngắn hạn như thế nào? Hình 4.3 sẽ mô tả quá trình này. Ở hình 4.3b đường cầu thị trường D và đường cung thị trường trong ngắn hạn S, điểm giao của đường cung và đường cầu ở giá P1 và lượng Q1, Ở tổ hợp lượng và giá này miêu tả cân bằng giữa cầu cá nhân và quyết định cung của hãng, tác động của cung và cầu đã hình thành cân bằng thị trường S SMC SAC P2 D1 P1 d1 D d q1 q2 q Q1 Q2 Q q1 q2 q a)Hãng điển hình b) Thị trường c) cá nhân điển hình Hình 4.3 Tác động của hãng, cá nhân tiêu dùng xác định giá thị trường trong ngắn hạn 3